Chương 133

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 133

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngoại Truyện
Một tháng sau đó trôi qua nhanh chóng.
Lục Hiểu Dư trong suốt quá trình thai nghén khổ sở, một ngày cô có thể nôn ọe đến tận 5, 6 lần là chuyện bình thường. Cô không thể nào ngờ được rằng một người vốn dĩ dễ ăn dễ uống như mình lại có ngày phải trải qua giai đoạn ăn uống khó khăn đến nhường này, đến cả việc uống nước lọc thôi cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn, chỉ chực trào ra ngoài. Tống Ngụy nhìn thấy vợ mình phải chịu đựng khổ sở trong kỳ thai nghén, hắn cũng đành ôm hết mọi công việc về nhà làm, thi thoảng lắm hắn mới đến công ty khi có việc thật sự cần thiết mà thôi.
Cô cẩn thận điều chỉnh lại chiếc cà vạt cho hắn, nhìn bộ quần áo trên người hắn đã được chỉnh tề tươm tất, cô mới lùi về sau vài bước: “Ừm, xong rồi đó anh.”
Tống Ngụy khoác chiếc áo vest vào người, rồi tiện tay với lấy chai nước hoa mà hắn hay dùng nhất. Hắn vừa mới xịt lên người mình vài nhát, đã nghe thấy tiếng nôn ọe khó chịu của cô vọng ra từ phía sau.
Sắc mặt hắn tức khắc trắng bệch ra, hắn vội vàng chạy theo cô vào trong nhà vệ sinh. Hắn nhẹ nhàng vỗ lấy vỗ để vào tấm lưng mảnh khảnh của cô: “Vợ à, em bị làm sao vậy?”
Lục Hiểu Dư không nói gì cả, chỉ cúi gằm đầu vào bồn cầu mà nôn khan dữ dội. Mùi nước hoa nồng nặc vẫn cứ xộc thẳng vào trong cánh mũi cô, cuối cùng cô cũng không thể nào kìm nén được nữa mà lớn tiếng đuổi hắn ra khỏi phòng.
Người đàn ông vẫn không hề hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn ngớ người ra hỏi lại cô: “Bà xã à… em vừa mới quát anh đó à?”
“Anh mau ra… Ra ngoài đi… Nhanh lên!” Cô khó nhọc nói từng chữ.
“Nhưng mà…”
“EM ĐÃ NÓI LÀ ANH MAU RA NGOÀI RỒI MÀ!!!” Cô chống tay lên bức tường lạnh lẽo, nôn ọe đến mức mặt mày trở nên tái xanh: “Cái mùi… Cái mùi nước hoa trên người anh… Em không thể nào ngửi được…”
Hắn lúc này mới sực nhớ ra được một điều quan trọng, rằng phụ nữ khi mang thai thường rất nhạy cảm với các loại mùi hương khác nhau, vậy mà hắn lại vô tâm đến mức xịt nước hoa lên người mình không biết bao nhiêu là nhát.
Tống Ngụy vội vàng mở cửa bước ra khỏi phòng, hắn còn chưa kịp đóng cửa lại hẳn hoi đã nghe thấy tiếng cô vọng ra từ bên trong: “Anh khoan hẳn đi đã. Đợi em một lát…”
Người đàn ông rất biết nghe lời vợ mình, hắn ngoan ngoãn nằm dài trên chiếc giường lớn để đợi cô. Hắn đưa tay lên ngửi lại mùi hương còn vương trên cơ thể mình, cảm thấy mùi nước hoa vẫn còn khá nồng nặc trên áo, hắn định bụng sẽ đi thay một bộ đồ khác nhưng lại không nỡ lòng nào tháo bỏ chiếc cà vạt do chính tay cô vừa mới thắt cho mình. Hắn đành sải bước đi về phía ban công rộng lớn, mong rằng việc ra bên ngoài đứng hóng gió sẽ giúp làm vơi đi bớt mùi nước hoa đang ám trên người mình.
Lục Hiểu Dư bước ra khỏi nhà vệ sinh, không thấy bóng dáng hắn đâu cả liền mở miệng ra gọi lớn: “Ngụy à…”

Bình luận

Để lại bình luận