Chương 136

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 136

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngoại Truyện
Giữa đêm khuya thanh vắng, người đàn ông trằn trọc mãi mà không thể nào ngủ được. Hắn nhìn cái thứ nhỏ nhắn kia đang dính chặt lấy người vợ yêu quý của mình không chịu buông ra, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy bực bội khó chịu vô cùng. Mẹ nó chứ, tự dưng ở đâu lại gửi cái cục nợ này đến nhà hắn làm gì không biết, hại hắn cả đêm nằm ngủ mà không thể nào ôm được vợ mình vào lòng.
Tống Ngụy không hề cam tâm chịu đựng cảnh này, hắn liền lén lút xuống giường rồi đi vòng sang phía bên kia chỗ cô đang nằm. Chiếc giường lớn như thế này thì không sợ không có đủ chỗ nằm, hắn chính là muốn nằm ngay sát mép giường để có thể ôm được vợ mình vào lòng mà ngủ cho ngon giấc.
Lục Hiểu Dư đang say ngủ bỗng cảm nhận được phần eo của mình có gì đó nằng nặng đè lên, cô liền chậm rãi mở mắt ra nhìn. Thấy hắn đang cố tình hất tay của Hỷ Hỷ đang ôm mình xuống giường, cô không khỏi nhíu mày lại mà lên tiếng chỉnh đốn hắn: “Anh đang làm cái trò gì vậy hả?”
“Đang cố gắng giành lại thứ vốn dĩ thuộc về mình.” Hắn trầm giọng đáp lại: “Đứa trẻ con này lại dám cả gan giành vợ với anh cơ đấy. Đúng là hết cha rồi lại đến con, không thể nào ưa nổi được mà.”
“Không thể ưa nổi sao?” Mi tâm cô càng lúc càng nhíu chặt lại hơn: “Anh ăn nói cho đàng hoàng lại đi xem nào.”
“…” Người đàn ông lập tức rén ngay trong tâm trí, hắn nhẹ nhàng “e hèm” vài tiếng rồi sửa lại lời nói của mình: “Ý anh là Hỷ Hỷ rất đáng yêu, còn cái tên cha của con bé thì lại đáng ghét vô cùng.”
Cô kéo tay hắn ra khỏi người mình, sau đó lại nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hỷ Hỷ đặt lại vào chỗ cũ. Giọng cô không mặn không nhạt: “Anh mau quay về chỗ của mình mà ngủ đi. Anh cứ như thế này thì sau này có con rồi sẽ thế nào đây hả? Có đáng mặt làm một người đàn ông chân chính hay không?”
Bị vợ mình chỉnh đốn đến mức mặt mày méo mó cả đi, Tống Ngụy chỉ còn biết nuốt cục tức vào trong lòng mà rời khỏi phòng để đi xả giận. Hắn gọi điện thẳng đến số điện thoại của người đàn ông kia, quyết tâm phải phá nát bằng được chuyện tốt nhà cậu ta mới hả dạ.
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn gọi điện đến là có chuyện gì vậy? Hay là Hỷ Hỷ lại đòi mẹ nữa à?” Giọng nói ngái ngủ của Giang Vũ vang lên từ đầu dây bên kia.
“Mau đến đây mà đón đứa trẻ con nhà cậu về đi, con bé dám cả gan giành vợ với tôi đấy.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ bực tức.
Giang Vũ ở đầu dây bên kia điện thoại bị hắn làm cho ngớ cả mặt ra, anh không thể nào ngờ được rằng hắn lại có thể ấu trĩ đến mức đi ghen tuông vô cớ với cả con gái ruột của mình nữa. Anh ngồi thẳng người dậy khỏi giường, bàn tay đang đặt trong hang huyệt ẩm ướt của cô gái nhỏ bắt đầu cử động nhẹ nhàng. Anh cười lạnh đáp lại hắn: “Tống tổng à, sống trên đời là phải biết cách chia sẻ với người khác chứ. Anh cứ như thế này thì sau này làm sao có thể tự tay thay tã cho con mình được đây hả?”
“Con của tôi thì không cần cậu phải bận tâm lo liệu hộ đâu, chuyện tã sữa cho con tôi đều có thể tự mình làm được hết. Nhưng cái đứa trẻ con nhà cậu chính là không muốn cho tôi ôm vợ mình ngủ, một mình nó độc chiếm lấy cô ấy đấy.” Hắn nói thêm, giọng điệu đầy vẻ ấm ức: “Con nhà ai thì người nấy tự lo liệu đi, cậu thì ở nhà vui chơi nhảy múa thỏa thích, có đáng mặt làm cha hay không hả?”
“Đương nhiên là đáng mặt hơn anh nhiều rồi.” Anh đáp trả lại không chút nể nang.
“…” Con mẹ nó chứ, lại dám tắt máy ngang xương như vậy à?
Giang Vũ ném chiếc điện thoại xuống giường, còn kỹ lưỡng hơn là tắt luôn nguồn điện thoại đi cho chắc ăn. Anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô gái đang nằm bên cạnh mình, bàn tay đang đặt trong nơi riêng tư của cô vẫn tiếp tục đảo khuấy không ngừng nghỉ.

Bình luận

Để lại bình luận