Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Mặt Nạ
Lòng Cừ Chiêu lặng như tờ, lạnh tựa băng giá, nhưng đôi mắt lại mở to kinh ngạc, sáng lấp lánh. “Thật sao? Cậu… cậu chịu dạy tôi à?”
Hắn trông có vẻ căng thẳng lắm, hai tay cứ vô thức xoa vào nhau, mồ hôi rịn ra ướt đẫm. Bờ vai gầy nhỏ khẽ run.
Tuế Hòa thấy vậy, lòng không khỏi xúc động. Cô vỗ nhẹ lên tay hắn, cảm giác đầu tiên là gầy trơ xương. Cô trấn an: “Cậu đừng lo, tớ thật sự đồng ý dạy cậu mà.”
Cừ Chiêu điềm nhiên rút tay về, vội lấy tay che mặt, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì đâu.”
Giả dối đến cùng cực. Cừ Chiêu thầm nghĩ.
Hắn lấy tay che mặt, chẳng phải vì vui mừng đến phát khóc, mà là để giấu đi vẻ âm trầm lạnh lẽo.
Dĩ nhiên, hắn còn giả dối hơn cô gấp bội.
Cừ Chiêu chưa bao giờ phủ nhận điều đó.
Cừ Chiêu cũng chẳng biết mình bắt đầu quen đeo lớp mặt nạ da người này từ khi nào.
Nhưng hắn biết, bọn nhà giàu thích nhìn thấy kẻ nghèo khó phải đội ơn chúng.
Vậy nên, hắn sẽ bày ra bộ mặt ấy cho kẻ nào muốn xem. Để chúng động lòng thương hại, không kìm được mà chìa tay giúp đỡ.
Lấy thân phận người khác ra mà khinh rẻ, rồi lại làm ra vẻ ta đây độ lượng cứu giúp. Chỉ vì muốn thỏa mãn cái vẻ cao ngạo và lòng thương hại giả tạo của chúng. Cừ Chiêu nhìn mà thấy nực cười.
Thế giới này vốn chẳng phân biệt thiện ác. Nếu có, chẳng qua là mỗi người tự đưa ra lựa chọn dựa trên phán đoán của riêng mình.
Việc đeo mặt nạ để giễu cợt cái thế giới rộng lớn này khiến hắn thích thú, thậm chí say mê cái cảm giác… lợi dụng hệ giá trị của người khác để đạt được điều mình muốn.
Đó chính là Cừ Chiêu.
Cho nên, khi Tuế Hòa hỏi hắn cuối tuần có muốn cùng cô ra ngoài chơi không, hắn gật đầu.
Hắn muốn xem thử, bộ mặt thật của Tuế Hòa rốt cuộc trông như thế nào.
Đúng vậy, Cừ Chiêu không tin Tuế Hòa thực sự hoàn hảo đến thế.
Với hắn mà nói, hắn khinh thường nhất hạng người như Tuế Hòa.
Thấy hắn đáng thương liền chủ động tiếp cận, tự cho mình thông minh muốn cứu rỗi hắn, lòng trắc ẩn tràn trề, vầng hào quang thánh mẫu tỏa ra xung quanh, tự mình cảm động chính mình… Hành động của cô vừa thể hiện lòng tốt, vừa ngầm khẳng định vị thế giữa hai người: cô là kẻ ban ơn, còn hắn là người chịu ơn.
Cô sinh ra đã định sẵn đứng trên kẻ khác.
Kẻ ban ơn tất nhiên luôn có lý hơn người chịu ơn. Đó là lẽ thường tình không thể chối cãi, Cừ Chiêu hiểu rõ điều đó.
Nhưng hắn không thích, và tuyệt đối tin rằng, hạng người có tính cách như Tuế Hòa không thể tồn tại.
Hắn đã sớm tuyệt vọng với cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này rồi.
Cừ Chiêu và Tuế Hòa hẹn gặp nhau trước cổng công viên lúc ba rưỡi chiều.
Để tỏ ra mình rất coi trọng lần hẹn này, Cừ Chiêu cố tình đến sớm. Chỉ để Tuế Hòa thấp thỏm chờ đợi, rồi lại càng thêm quý trọng lần đi chơi đáng nhớ này.
Trước khi đi, Cừ Chiêu lục tung tủ quần áo mà chẳng tìm được bộ nào ra hồn. Hắn chán nản ngồi phịch xuống ghế. Chợt nghĩ, việc gì hắn phải tốn công tốn sức vì Tuế Hòa?
Hắn chẳng qua chỉ muốn lột trần bộ mặt thật của cô, rồi lợi dụng triệt để lòng thương hại của cô mà thôi.
Nếu vì cô mà hắn phải chải chuốt vẻ ngoài, chẳng phải là đúng ý cô rồi sao?
Vì thế, khi Cừ Chiêu xuất hiện ở công viên, trên người hắn vẫn là bộ đồng phục học sinh.
Đây có lẽ là bộ quần áo hắn cân nhắc kỹ lưỡng và dụng tâm nhất khi mặc ra ngoài.
Chỉ không ngờ, Tuế Hòa đã đến rồi.
Cừ Chiêu đứng dưới bóng cây đa cổ thụ, bóng râm che mát khiến lòng người thư thái. Hắn không biểu cảm nhìn về phía cổng công viên, nơi Tuế Hòa đang ngồi xổm. Tà váy trắng tinh khôi chạm đất mà cô hồn nhiên chẳng hay biết.
Bởi vì cô đang mải mê cho con mèo hoang ăn xúc xích.
Lúc này mặt trời đã bớt gay gắt so với giữa trưa, nhưng cả người Tuế Hòa như đang tỏa ra một vầng sáng vàng dịu nhẹ.
Cô khẽ mỉm cười, nụ cười ấy cuốn hút lạ thường. Nhưng Cừ Chiêu không cười. Hắn bước tới, trong lòng vẫn chỉ có hai từ: giả tạo.
“Cậu đến rồi à!”
Cho mèo ăn hết miếng xúc xích cuối cùng, Tuế Hòa lơ đãng quay đầu thì thấy Cừ Chiêu. Cô đứng dậy, tà váy khẽ tung bay theo làn gió nhẹ, vẽ nên một đường cong mềm mại. Cừ Chiêu chẳng thấy được gì, nhưng trong đầu hắn lại thoáng nghĩ, liệu quần lót Tuế Hòa có phải cũng màu trắng không.
Dù suy nghĩ phong phú, hắn vẫn không quên đeo lên lớp mặt nạ.
Cừ Chiêu ngượng ngùng cúi đầu cười: “Xin lỗi nhé, tớ đến muộn.”
“Là tớ đến sớm quá thôi,” Tuế Hòa quan tâm, “Cậu khát không? Bên kia có quán nước kìa.”
“Nhưng mà tớ…” Cừ Chiêu đưa tay sờ túi quần. Bên trong chỉ có vỏn vẹn năm mươi đồng, toàn bộ gia tài của hắn.

Bình luận

Để lại bình luận