Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Trò Chơi Cảm Giác Mạnh
Mua nước xong, sẽ không đủ tiền mua vé vào cổng công viên giải trí.
Cừ Chiêu ngập ngừng không nói tiếp. Sự nhạy cảm cố hữu lại trỗi dậy. Tuế Hòa này, nhất định là cố ý. Để lát nữa cô ta có cớ thể hiện sự hào phóng của mình.
Tuế Hòa vờ như không thấy động tác của hắn, cô nắm lấy tay Cừ Chiêu, kéo đi. “Tớ muốn đến công viên giải trí này lâu lắm rồi mà chẳng có ai đi cùng. Cảm ơn cậu đã đi với tớ, coi như tớ mời cậu uống nước nhé?”
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Cô quen biết rộng như vậy, làm sao có chuyện không ai đi cùng?
Lời nói dối vụng về làm sao.
Cừ Chiêu nhìn bàn tay mình đang bị Tuế Hòa nắm lấy. Tay cô mềm mại như bông, ai nhìn cũng biết là tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, chưa từng phải động tay vào việc nặng.
Hắn theo bản năng siết chặt tay lại, “Vậy lần sau tớ sẽ mời cậu.”
“Được thôi!”
Tuế Hòa không từ chối, thái độ thoải mái hào phóng, khiến Cừ Chiêu không kìm được phải nhìn cô thêm vài lần.
Lớp mặt nạ của cô ta chắc phải dày đến chín lớp, Cừ Chiêu thầm nghĩ.
Mua vé vào cổng xong, túi tiền của Cừ Chiêu trống rỗng.
Hắn siết chặt tấm vé trong lòng bàn tay, tay kia vẫn để Tuế Hòa dắt đi, sớm đã rịn ra mồ hôi nóng hổi.
Hai người như đang ngầm phân cao thấp, không ai có ý định buông tay trước.
Cuối cùng vẫn là Cừ Chiêu chịu thua. Hắn tự nhủ thất bại lần này là do bị người mình ghét nắm tay quá lâu, thực sự khó chịu.
Hắn tự nhiên rút tay ra, lấy chai nước trong túi ni lông, vặn nắp một chai đưa cho Tuế Hòa, rồi mới mở chai của mình.
“Hôm nay nóng thật đấy.”
“Ừ.” Tuế Hòa dùng tay quạt lấy quạt để. “Cậu muốn chơi trò nào trước?”
Năm mươi đồng có thể chơi năm trò bất kỳ trong công viên.
Cừ Chiêu liếc nhìn chiếc váy của Tuế Hòa chỉ dài đến giữa đùi, đoạn nói: “Chơi trò đĩa bay không?”
Đôi mắt hắn trong veo, hồn nhiên vô tội.
Tuế Hòa nghe vậy, khựng lại. Cô quay đầu nhìn về phía cái thiết bị khổng lồ đang xoay tròn 360 độ kia, bất giác nuốt nước bọt khan.
“Sợ à?” Cừ Chiêu như thể sợ mình lỡ lời, vội chữa, “Hay mình chơi trò khác đi.”
Tuế Hòa ngẫm nghĩ, “Không sao. Cậu muốn chơi thì tớ chơi cùng.”
Cừ Chiêu khẽ nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra, hắn cười: “Vậy mình chơi trò này trước nhé.”
Nếu cô thích thể hiện lòng dũng cảm, vậy thì hắn sẽ chờ xem trò cười của cô.
Phía trước họ là một hàng người dài dằng dặc. Tuế Hòa cùng Cừ Chiêu đứng vào cuối hàng, cả hai ăn ý không ngẩng đầu nhìn cái đĩa bay đang văng ra với độ cong chóng mặt, nhưng vẫn không tránh khỏi nghe thấy những tiếng thét chói tai đến nhức óc.
Tuế Hòa hít một hơi thật sâu, tim đập thình thịch. Cô hơi nghiêng đầu nói với Cừ Chiêu: “Lát nữa đừng sợ nhé, cứ hét to lên, không sao đâu.”
Cừ Chiêu thản nhiên nhìn cô căng thẳng đến nỗi hai bên thái dương rịn đầy mồ hôi, khẽ cong môi cười lạnh, giọng vẫn mềm nhẹ: “Ừ.”
Đợi thêm mười phút nữa mới đến lượt họ.
Tuế Hòa chọn chỗ ngồi, Cừ Chiêu ngồi bên trái cô, bên phải là một cậu bạn trai lạ mặt.
Cừ Chiêu lại không kìm được liếc nhìn chiếc váy của cô. Ngồi xuống, tà váy co lên. Dưới ánh nắng chói chang, đôi đùi trắng nõn như phát sáng…
Hắn dựa lưng vào ghế, thấy cậu bạn trai ngồi cạnh cô cũng đang nhìn trộm chỗ đó.
Chắc chắn Tuế Hòa cố ý. Làm gì có ai mặc váy đến công viên giải trí chứ. Cừ Chiêu nhắm mắt lại, đầu hơi đau, chắc là bị say nắng rồi.
Mãi đến khi nhân viên hạ thanh chắn an toàn xuống, Cừ Chiêu mới thấy cơn đau đầu dịu đi đôi chút.
Vì thanh chắn đã đè váy cô xuống.
Một lượt chơi đĩa bay kéo dài đúng một phút.
Trong một phút ấy, Cừ Chiêu chỉ khẽ nhắm mắt chịu đựng cơn gió mạnh tạt vào mặt, không nói một lời.
Trái ngược với vẻ bình tĩnh của hắn, Tuế Hòa bị dọa đến thất thần, dạ dày cuộn lên cảm giác buồn nôn khó tả. Cô không hét lên, nhưng khi đĩa bay dừng hẳn, cả hai chân cô mềm nhũn, mặt trắng bệch trông đến đáng sợ.
Cừ Chiêu bước đến cạnh cô, nhưng không chạm vào. Hắn cúi người, ghé sát vào tai cô, hơi thở hòa lẫn với mùi hương thanh mát trên người cô, hình như là mùi kim quất thảo mộc. Hắn ghé sát hơn nữa, giọng đầy vẻ cẩn trọng: “Cậu ổn không?”
Tuế Hòa xua tay, ôm ngực, hít sâu một hơi, giọng yếu ớt: “Tớ không sao.”
“Vậy mình đi chơi thuyền hải tặc nhé,” Cừ Chiêu chỉ tay ra sau lưng cô, mắt ánh lên vẻ mong chờ tha thiết, “Lần đầu tớ đến công viên giải trí, trò nào cũng muốn chơi thử một lần.”
Tuế Hòa cố gắng nuốt ngụm nước suối xuống cổ họng đang nghẹn lại, “Ừ, đi chơi thuyền hải tặc.”
“Tuyệt!” Cừ Chiêu chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Ngồi thuyền hải tặc không khó chịu như đĩa bay, nhưng cảm giác liên tục bị nhấc bổng lên không trung rồi lại rơi xuống khiến Tuế Hòa chẳng kịp nghỉ lấy một hơi.
Cô không từ chối, vì sợ Cừ Chiêu sẽ thất vọng.
Không bạn bè, bị mọi người xa lánh, tính tình lại quái gở âm trầm… Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Nếu cô đã chủ động tiếp cận hắn, thì không thể cứ thế quay lưng bỏ đi. Làm vậy còn tổn thương người ta hơn cả sự lạnh nhạt ban đầu.

Bình luận

Để lại bình luận