Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Thay Đổi
(Tuế Hòa: Gọi tớ là ba ba đi.)
(Cừ Chiêu: A, người phụ nữ giả dối.)
(Đúng là Tuế Hòa coi Cừ Chiêu như con trai mình nuôi vậy. (Nhưng dù lớn tuổi hơn cũng không có tâm lý nặng nề về tuổi tác, chuyện này chỉ là tạm thời. Sau khi trọng sinh, Tuế Hòa sẽ hòa nhập vào cuộc sống của mình, khi đó cô ấy chỉ bằng tuổi Cừ Chiêu, sẽ không có kiểu suy nghĩ tôi sống nhiều năm hơn thì tôi ra vẻ ta đây hơn người.)
(Theo quan điểm của tôi, tâm lý con người sẽ chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh, thời gian chỉ là chất xúc tác. Nếu cô ấy quay về quá khứ, vậy thì cô ấy sẽ phải từ từ thích ứng với độ tuổi mới.)
(…Trên đây chỉ là lời biện minh vụng về cho việc trọng sinh quay về độ tuổi cũ của tôi mà thôi. ôm quyền)
Ngày thi đại học kết thúc, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Tuế Hòa còn chưa mở mắt đã nhận được điện thoại của Cừ Chiêu.
“Tuế Hòa, cậu dậy chưa?”
Giọng nói lúc ngái ngủ thường như cách một lớp vải mỏng.
Khi Cừ Chiêu nghe thấy giọng Tuế Hòa lúc này, hắn cảm thấy thật mê người. Cô hẳn đang dùng chân kẹp chặt chiếc gối ôm. “Ừm.”
Vừa nghe liền biết chưa tỉnh hẳn. Cừ Chiêu cười khẽ, “Hôm nay có liên hoan lớp đấy, đừng quên.”
“Không quên đâu.”
Ném điện thoại sang một bên, Tuế Hòa xoay người xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra. Căn phòng tối tăm lập tức đón ánh nắng tràn vào. Cô dời mắt, nhìn bản thân trong gương.
Dường như đã thay đổi rất nhiều, lại dường như chẳng hề đổi thay.
Kiếp trước thế nào, kiếp này cô vẫn vậy.
Cô không khao khát điều gì, chỉ mong mọi thứ vẫn như cũ, chỉ muốn Cừ Chiêu trở nên tốt đẹp hơn. Thấy mọi chuyện đều đi theo hướng mình mong muốn, cô rất hưởng thụ cuộc sống này… còn hơn cả việc được sống lại những năm tháng thanh xuân tươi đẹp.
Tuế Hòa rửa mặt xong, thay bộ đồ ngủ, xuống tầng ăn sáng. Không ngờ lại thấy Tuế Sơ đang ngồi bên bàn ăn.
“Anh?” Tuế Hòa ngạc nhiên, “Sao anh còn ở nhà?”
“Đến ăn sáng.”
Tuế Hòa vừa xé miếng bánh mì nướng, vừa để Tuế Sơ rót cho cô ly sữa. “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”
Ai cũng biết Tuế Sơ là người cuồng công việc.
“Không.” Tuế Sơ gấp tờ báo lại, “Hôm nay phải ra sân bay đón khách, trưa mới đi.”
“Vậy anh tiện đường với em rồi.”
“Đi đâu?”
Tuế Hòa nói địa chỉ, Tuế Sơ nhíu mày: “Sao em lại muốn đi tìm cậu ta?”
“Cái gì mà lại muốn? Lớp tổ chức liên hoan, em tìm Cừ Chiêu đi cùng thôi mà.”
Tuế Sơ không thích Cừ Chiêu, Tuế Hòa biết từ lâu nên không trách. Cô uống cạn ly sữa, “Thế rốt cuộc anh có đưa em đi không?”
“Đưa.”
Biết ngay mà.
Tuế Hòa xé miếng bánh mì nướng đặt vào bát của Tuế Sơ, cười tủm tỉm: “Thưởng cho anh.”
Xe dừng trước cổng khu dân cư của Cừ Chiêu. Tuế Hòa cởi dây an toàn, “Cảm ơn anh trai.”
Tuế Sơ liếc cô: “Nhanh xuống xe đi.”
“Anh lái xe cẩn thận nhé.”
Tuế Hòa đã quen với vẻ mặt lạnh như tiền của Tuế Sơ. Cô xuống xe, tránh ra vài bước, quay đầu lại, xe vẫn chưa đi.
Cô vẫy tay: “Đi đi, đi đi!”
Tuế Sơ thu ánh mắt lại, lắc đầu thở dài: “Con bé hư hỏng.”
Cũng chẳng biết tại sao lại tốt với thằng nhóc Cừ Chiêu tính tình quái gở kia đến thế.
Chờ xe đi khuất, Tuế Hòa mới bước vào khu dân cư. Mấy chú bảo vệ trước cổng đều biết cô là ai, lúc cô đi ngang qua còn dúi cho cô viên kẹo sữa: “Cho cháu ăn này.”
Tuế Hòa cong mắt cười: “Cháu cảm ơn ạ.”
Tay cầm viên kẹo sữa, Tuế Hòa nhấn chuông cửa.
Chưa đầy hai giây, cửa mở ra, gương mặt Cừ Chiêu ló ra, “Sao lại không mang chìa khóa?”
Tuế Hòa có chìa khóa căn hộ này.
Cách nói chuyện này, chẳng khác Tuế Sơ là bao.
Thuận tay đưa viên kẹo sữa cho Cừ Chiêu, Tuế Hòa đổi giày, “Cố ý đấy, sợ vào bất ngờ làm cậu giật mình.”
Cừ Chiêu đóng cửa lại, đi vào bếp lấy dưa hấu cho cô, thuận miệng nói: “Tớ còn cái gì mà cậu không biết nữa?”
“Cái này khó nói.” Tuế Hòa lật xem mấy cuốn tạp chí trên bàn trà, thấy không có gì thú vị, lại nhìn về phía bóng dáng bận rộn trong bếp.
Sáu năm. Cậu thiếu niên mét rưỡi ngày nào đã cao đến mét tám lăm. Cậu thiếu niên da vàng vọt ngày nào đã trở nên hồng hào khỏe mạnh. Càng trưởng thành, dáng vẻ Cừ Chiêu càng giống trong trí nhớ của Tuế Hòa, thậm chí còn đẹp hơn nhiều.
Nghĩ lại, sống và lớn lên trong một môi trường lành mạnh thật sự rất quan trọng.
Dịu dàng, kiên nhẫn, lạc quan hướng về phía trước. Không hề có dấu hiệu hư hỏng nào.
Ở bên ngoài, có rất nhiều người theo đuổi Cừ Chiêu, nhận được vô số lời khen ngợi. Tình trạng bị xa lánh năm đó đã không còn nữa.
Tâm sinh lý của Cừ Chiêu hoàn toàn khỏe mạnh mà lớn lên. Tuế Hòa cũng cảm thấy tự hào lây.
Có lẽ nhiệm vụ của cô cũng sắp hoàn thành rồi… Dù rằng cô chủ yếu chỉ cung cấp về mặt vật chất, nhưng đó cũng là thứ duy nhất cô có thể cho đi.
Dưa hấu đã cắt xong. Tuế Hòa xiên một miếng ăn thử. Ngọt lịm, mọng nước, giải nhiệt mùa hè. Cô lại xiên một miếng khác, “Mấy giờ mình đi?”

Bình luận

Để lại bình luận