Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Gặp Lại
Bây giờ mới hơn một giờ chiều. Cừ Chiêu nói: “Một tiếng nữa.”
Ăn cơm xong sẽ đi hát karaoke.
“Cậu ăn rồi mới đến đây à?”
Tuế Hòa gật đầu, “Cậu ăn chưa?”
Cừ Chiêu ngây thơ lắc đầu: “Chưa.”
“Đoán được mà.” Tuế Hòa đứng dậy, “Tớ làm cơm chiên trứng nhé, không được chê đâu đấy.”
Cừ Chiêu nhướng mày, “Tớ sẽ ăn hết.”
Tuế Hòa quen thuộc đi vào bếp. Cừ Chiêu không ngừng dõi theo bóng lưng cô, lòng thầm lấy làm lạ. Sáu năm như một, lúc nào cũng tốt đẹp như vậy. Là giả vờ quá giỏi, hay bản tính vốn thế?
Hắn vẫn luôn âm thầm quan sát Tuế Hòa, thỉnh thoảng ném một viên đá nhỏ dò đường, nhưng chưa bao giờ nhận được kết quả như mong muốn.
Tuế Hòa giống như một cỗ máy vô cảm. Cô giải quyết mọi vấn đề chu toàn, luôn tràn đầy sức sống, đối với ai cũng tốt, như thể trong mắt cô mọi người đều bình đẳng.
Trước kia hắn còn nghi ngờ lý do Tuế Hòa đối tốt với hắn. Sau này mới biết, cô đối với ai cũng như vậy.
Bản thân hắn chẳng có gì đặc biệt. Cừ Chiêu cũng không cảm thấy mất mát, chỉ thấy thú vị.
Hắn thích khống chế cảm xúc của người khác, mà Tuế Hòa, lại chưa từng rơi vào vòng kiểm soát của hắn.
Cô là con mồi hoàn hảo nhất, cũng là con mồi thử thách nhất.
Khiến hắn muốn liều mình chinh phục.
Nhưng chính Cừ Chiêu cũng không ngờ, trên đời này chẳng có bữa tiệc nào không tàn.
“Tuế Hòa.”
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tuế Hòa quay đầu lại.
Ký ức như thác lũ ùa về. Dường như ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tuế Hòa đã nhận ra Cừ Chiêu.
Hắn trông càng thêm rạng rỡ, chói mắt hơn.
Mà họ, cũng đã rất lâu không gặp.
Là thời gian và khoảng cách đã làm thay đổi thói quen của họ.
Sau kỳ thi đại học, mỗi người một ngả. Câu nói này quả không sai chút nào.
Năm ấy, kỳ nghỉ hè kết thúc, Tuế Tử Đình giữ đúng lời hứa, ngừng việc chu cấp cho Cừ Chiêu. Cừ Chiêu cũng dựa vào nỗ lực của bản thân mà được tuyển thẳng vào trường đại học C.
Nhưng Tuế Hòa không nói cho Cừ Chiêu biết cô sẽ thi vào trường nào.
Khi Cừ Chiêu thấy Tuế Hòa có điều giấu giếm, hắn đã đoán được ý định của cô… Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không có hắn làm phiền.
Ân huệ đã trả hết.
Thật tuyệt tình làm sao.
Cừ Chiêu không ngừng nhớ lại cái ôm Tuế Hòa dành cho hắn vào cuối buổi tiệc liên hoan tốt nghiệp.
Cô nói: “Cừ Chiêu, chúc cậu tiền đồ như gấm.”
Đó là lần đầu tiên hắn nếm trải tư vị chua xót… Tiền đồ như gấm, nhưng tiền đồ của hắn lại không có cô.
Cừ Chiêu cảm thấy nực cười. Hắn muốn moi tim Tuế Hòa ra xem thử, nhưng còn chưa kịp chạm tới, cô đã muốn rời đi.
Thật ra Tuế Hòa cũng không thể hiện quá rõ ràng ý định rời đi. Chỉ là rất kỳ diệu, từ đó về sau, thời gian họ liên lạc với nhau từ ít ỏi biến thành con số không.
Đã không còn mối ràng buộc cho và nhận, giữa họ cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.
Thế nên, dù sau đó Cừ Chiêu biết Tuế Hòa học ở trường đại học J cùng thành phố với hắn, hắn cũng không đi tìm cô.
Không muốn lại phải dựa vào vẻ đáng thương giả tạo để níu kéo cô.
Hiếm khi hắn muốn báo đáp một lần. Cô muốn cuộc sống mới, hắn sẽ cho cô.
Nhưng tuyệt đối đừng để hắn bắt được.
Lần sau gặp lại, hắn sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa.
“Cừ Chiêu?”
Nụ cười trên môi Tuế Hòa không khác gì trước kia, quen thuộc đến nỗi như thể hôm qua họ mới gặp nhau.
Cừ Chiêu bước lại gần cô: “Sao cậu lại đến đây?”
Tuế Hòa chỉ vào Liên Kiều Kiều đứng bên cạnh đang thẹn thùng đến đỏ cả mặt, “Đến đây đi dạo thôi.”
Liên Kiều Kiều rụt rè vẫy tay: “Chào… Chào cậu?”
Đúng vậy, cô lúc nào cũng dễ dàng kết bạn, đi đến đâu cũng có người quý mến. Cừ Chiêu thầm nghĩ, cũng chẳng thiếu một người như hắn.
“Chào cậu.” Chào hỏi Liên Kiều Kiều xong, Cừ Chiêu lại quay sang nói chuyện với Tuế Hòa, “Sao không đến tìm tớ? Nơi khác không nói, chứ đại học C tớ vẫn khá quen thuộc mà.”
Hắn cố ý nói vậy. Tuế Hòa vẫn giữ giọng điệu hòa nhã: “Sợ cậu bận thôi.”
Lời này nghe qua chính là từ chối khéo, nhưng từ miệng Tuế Hòa nói ra, lại khiến câu khách sáo ấy trở nên thuyết phục lạ thường.
Bây giờ Cừ Chiêu không còn tâm tư rối rắm như trước nữa, hắn ngày càng biết che giấu cảm xúc. Hắn thuận theo lời Tuế Hòa: “Xem ra đều tại tớ bận quá.”
Tuế Hòa cười: “Tớ nói đùa thôi, cậu đừng móc mỉa tớ.”
Cừ Chiêu không tỏ ý kiến, chỉ nở nụ cười giống hệt cô, “Vậy hôm nào mình hẹn gặp nhé, dù sao cũng cùng thành phố.”
“Được.” Lúc nào cũng dễ nói chuyện như vậy.
Cừ Chiêu vừa đi khuất tầm mắt, Liên Kiều Kiều liền sáp lại gần cô, kêu lên: “Sao cậu quen được Cừ Chiêu thế!”
“Trước kia bọn tớ là bạn học.” Tuế Hòa cuối cùng cũng nhìn cô ấy, “Nhưng sao cậu kích động vậy?”
“Đẹp trai như thế tớ không kích động sao được? Ở đại học C ai mà không biết cậu ấy chứ, sinh viên nổi tiếng của khoa Y bên kia đấy, người theo đuổi xếp hàng dài. Hơn nữa tính cách cậu ấy siêu tốt, tớ chưa từng nghe ai nói cậu ấy nói tục bao giờ. Cậu không biết đâu, bạn tớ bảo cậu ấy là thần tiên…”

Bình luận

Để lại bình luận