Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Giao Lưu Kết Bạn
Liên Kiều Kiều còn đang thao thao bất tuyệt, nhưng Tuế Hòa lại dần dần nghe không rõ nữa.
Cô chỉ biết rằng, hiện tại Cừ Chiêu sống rất tốt.
Chắc hẳn sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước.
Cô thực sự vui mừng.
Cừ Chiêu không ăn cơm, về thẳng ký túc xá.
Chung Vọng đang ngồi trong phòng vét nốt hộp cơm hộp cuối cùng, chẳng còn chút hình tượng nào.
Cả phòng sặc mùi đồ ăn. Người ăn thì không biết, người ngửi thì khó chịu. Cừ Chiêu không nói gì, chỉ mở cửa sổ cho thoáng khí. “Sao không ăn ở nhà ăn?”
“Một mình ăn, chán lắm.” Nói xong, Chung Vọng ợ một tiếng rõ to. “Cậu ăn chưa?”
Cừ Chiêu lắc đầu.
Chung Vọng cuối cùng cũng hiểu người thường bọn họ khác Cừ Chiêu ở chỗ nào.
Cừ Chiêu chính là thần tiên sống, không dính bụi trần.
À, cũng không đúng, vị thần tiên này lại thích ăn cơm chiên trứng.
Chung Vọng chép miệng, nhớ tới chuyện mấy cậu bạn trong lớp hôm nay lén lút bàn tính, thuận miệng hỏi Cừ Chiêu: “Hôm nay bọn Đao Đầu định đi giao lưu kết bạn, cậu có đi không?”
Cái gọi là giao lưu kết bạn, thực chất là một buổi xem mắt trá hình.
Khoa Y ít nữ sinh, mà con gái xinh thì đều thích Cừ Chiêu cả rồi, số còn lại thì… khó nói. Những người thức thời như bọn họ chỉ có thể dựa vào cách này để làm quen bạn mới.
Mấy hoạt động giao lưu kết bạn kiểu này Cừ Chiêu chưa bao giờ tham gia, nhưng Chung Vọng vẫn theo thói quen hỏi một câu cho có lệ.
Cừ Chiêu lật trang sách, “Lần này lại cùng trường nào?”
“Đại học J. Trường đó chẳng phải nổi tiếng nhiều gái xinh sao? Bọn Đao Đầu lên kế hoạch lâu lắm rồi đấy…”
“Tôi đi.”
Chung Vọng đang nói hăng say, Cừ Chiêu đột nhiên chen ngang hai từ khiến anh ta tưởng mình nghe nhầm. Anh ta ngoáy tai: “Cậu nói gì cơ?”
Cừ Chiêu gấp sách lại, cười nói: “Tôi nói, tôi đi.”
Chung Vọng: “…”
Anh ta cảm thấy bọn Đao Đầu sắp đánh chết mình đến nơi rồi.
Cừ Chiêu mà đi giao lưu kết bạn, thì còn chỗ nào cho bọn họ thể hiện nữa đây?
Chung Vọng cố gắng vớt vát lần cuối: “Cậu chắc chắn muốn đi à? Trước kia cậu có bao giờ đi đâu?”
Cừ Chiêu gật đầu khẳng định: “Lần này không giống.”
Tuế Hòa sẽ đi.
Đương nhiên là không giống.
Địa điểm giao lưu kết bạn là một nhà hàng ở tầng hai trung tâm thương mại Hà Nguyên.
Khi Cừ Chiêu và Chung Vọng đến nơi, hai cậu bạn đến sớm đã ngồi trong phòng riêng kêu rên không ngớt.
“Cậu đúng là không cho người khác đường sống mà!”
“Cậu đến rồi thì bọn tớ còn ngồi đây làm gì nữa?”
“Tớ đoán được cảnh tượng bữa cơm sắp tới rồi.”
“Khổ không nói nên lời.”
Kẻ xướng người họa như đang hát bè. Cảnh tượng này ngày nào Cừ Chiêu cũng được chứng kiến.
Cừ Chiêu mặc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng khoác lên người hắn lại toát ra phong thái khác biệt. Hắn ngồi xuống, gọi một ly nước lọc. “Các cậu cứ thiếu tự tin như vậy à?”
Đao Đầu ôm quyền: “Hiện thực phũ phàng, không thể không cúi đầu.”
“Tôi lại thấy các cậu tốt hơn tôi nhiều.”
Lời này nghe có vẻ không đáng tin cho lắm, nhưng cũng đủ để bọn họ lấy lại chút ít lòng tin. Dù sao đây cũng là lời Cừ Chiêu nói ra.
Đao Đầu uống cạn ly nước, đột nhiên vẫy tay về một hướng nào đó, “Ở đây!”
Cừ Chiêu quay đầu lại. Ánh mắt hắn lướt qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người một cô gái đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Xem kìa, Tuế Hòa tới rồi. Hắn biết ngay mà.
Liên Kiều Kiều quen biết Đao Đầu, biết cậu ta muốn làm quen bạn mới. Mà cô ấy lại tình cờ quen mấy nữ sinh đại học J trong đợt trại hè, nên đồng ý giúp cậu ta tìm người đến ăn bữa cơm làm quen.
Việc Tuế Hòa đến là ngoài dự kiến.
Đao Đầu đột nhiên nói tăng thêm một người, Liên Kiều Kiều không còn cách nào khác đành lôi kéo Tuế Hòa đến cho đủ số lượng.
Tuế Hòa lúc nào cũng dễ nói chuyện, sảng khoái nhận lời giúp đỡ.
Chỉ không ngờ lần giúp đỡ này lại khiến cô và Cừ Chiêu còn chưa kịp hẹn gặp đã chạm mặt nhau trên bàn ăn.
Mấy cô gái lần lượt ngồi xuống. Tuế Hòa tình cờ ngồi đối diện Cừ Chiêu.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng, trừ hai người họ.
Cừ Chiêu vuốt ve thành ly thủy tinh, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng làm nổi bật nụ cười không rõ ý tứ của hắn. “Thật khéo.”
Tuế Hòa nhướng mày, nét mặt dịu dàng: “Đỡ phải lo cậu lại bận.”
Cừ Chiêu bật cười: “Thù dai thật.”
Chung Vọng chớp mắt mấy cái, nhìn Cừ Chiêu chủ động bắt chuyện mà suýt nữa kinh ngạc rớt cả cằm. Đây là lần đầu tiên đấy.
Nói Cừ Chiêu cư xử hòa nhã không làm mất lòng ai, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy Cừ Chiêu chủ động. Thường thì người khác chủ động tìm đến hắn, hắn mới lựa chọn đáp lại hay không.
Dù sao câu trả lời của hắn cũng không bao giờ làm người ta thất vọng.
Nhưng nhìn cô gái này mà xem, dung mạo xuất chúng, khí chất hơn người, rất hợp với Cừ Chiêu. Bọn họ cũng chẳng thấy lạ.

Bình luận

Để lại bình luận