Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Chuyến Đi Bất Ngờ

Cừ Chiêu quyết định phải nhẫn nhịn, sợ nếu lại làm bậy thì Tuế Hòa sẽ ăn không tiêu mất. Hắn khẽ hừ một tiếng trong cổ họng: “Ừm.”

Tuế Hòa hỏi thừa: “Cần em giúp không?”

Cừ Chiêu liếc cô một cái, “Đi ra ngoài ngồi ngoan ngoãn là được rồi.” Bằng không hắn sợ cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ trực tiếp làm cô ngay tại chỗ mất.

“Dám chê em à?” Tuế Hòa rung đùi đắc ý, cố tình nói ngược lại, “Muốn em giúp em cũng không thèm đâu, quý giá lắm đấy.”

Cừ Chiêu vỗ nhẹ vào mông cô, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo rõ ràng: “Đi ra ngoài.”

Tuế Hòa thấy vậy là đủ rồi, ỉu xìu đi ra ngoài phòng ăn, ngồi đó nhìn hắn bận rộn.

Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng nước chảy ào ào trong phòng bếp. Cà chua đỏ rực cùng nước sốt đã được chuẩn bị sẵn sàng trên thớt gỗ. Cừ Chiêu thật cao lớn, bóng dáng hắn đổ dài xuống sàn nhà, hắt cả sang bức tường bên cạnh, trông giống như một người khổng lồ.

Một gã khổng lồ đang hạ mình vì cô.

(Chú thích: 下面 [xià·mian]: bên dưới, xuống dưới, ở dưới… Từ này có thể hiểu theo nhiều nghĩa, kể cả nghĩa bóng nhạy cảm.)

Tuế Hòa cười hiền dịu. Lúc Cừ Chiêu tắt vòi nước, cô hỏi: “Cừ Chiêu, hai tuần nữa anh có rảnh không?” Sinh nhật cô sắp tới rồi, cô muốn được ở bên cạnh hắn.

Cừ Chiêu đương nhiên không thể quên được. Hắn có thể quên bất cứ thứ gì, kể cả ngày sinh nhật của chính mình, nhưng không thể quên ngày sinh của Tuế Hòa.

Nói mới nhớ, thật ra hôm qua cũng không phải sinh nhật hắn. Ngày sinh nhật đúng của hắn đã trôi qua từ lâu rồi. Ngày Quốc tế Thiếu nhi, đó mới là sinh nhật của Cừ Chiêu, chứ không phải của Triệu Cừ. Hắn đã quên mất chuyện này, thế nên lúc nhận được món quà bất ngờ từ Tuế Hòa, trong lòng hắn sôi trào như nước vừa đun sôi.

Nhưng Tuế Hòa nói là ngày nào, thì chính là ngày đó.

Năm nay sinh nhật Tuế Hòa, hắn đã có kế hoạch riêng của mình.

“Có rảnh.” Cừ Chiêu bật bếp ga lên, hắn xoay người nhìn Tuế Hòa, “Chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ đến một nơi.”

Tuế Hòa thuận theo như nước chảy thành sông: “Được.”

Cừ Chiêu nói muốn đưa Tuế Hòa đi Hải Thành.

Hải Thành cách thành phố B khá xa, ngồi máy bay cũng mất năm tiếng đồng hồ.

Bởi vì thời tiết bên Hải Thành rất nóng, Tuế Hòa chuẩn bị toàn là quần áo chất liệu mỏng nhẹ, một chiếc vali nhỏ đã có thể nhét đủ. Cô nhìn chiếc vali của Cừ Chiêu to gấp ba, bốn lần vali của mình, ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta phải đi nhiều ngày lắm sao?”

Cừ Chiêu đang trong kỳ nghỉ đông, cộng thêm mấy ngày phép nữa, hắn nói: “Bảy ngày.”

“Phải mang nhiều đồ vậy à?” Tuế Hòa tò mò muốn mở vali của hắn ra xem bên trong rốt cuộc có những thứ gì, nhưng Cừ Chiêu đã nhanh chóng ngăn cô lại, “Mở ra rồi sẽ không đóng lại được đâu, đến nơi đó rồi em hẵng xem.”

Tuế Hòa đành thôi ý định, nâng tay nhìn đồng hồ, “Bây giờ chúng ta đi luôn sao?”

Cừ Chiêu vừa mới gật đầu, lại như chợt nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, “Từ từ đã.”

Không đợi Tuế Hòa kịp phản ứng, hắn đã xoay người đi vào thư phòng.

Tuần trước Tuế Hòa mới chuyển đến ở cùng Cừ Chiêu, trên sàn thư phòng vẫn còn xếp vài chồng sách vở ngổn ngang. Cừ Chiêu cẩn thận đi vòng qua, mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra tập tài liệu mà hôm qua có người đưa cho hắn. Liếc nhìn qua tập tài liệu, hắn khẽ bóp chặt nó trong tay.

Rất mỏng, trọng lượng chỉ như một tờ giấy nhưng lại tóm tắt toàn bộ những gì Tuế Hòa đã trải qua trong suốt một năm biến mất kia.

Từng trăm phương nghìn kế muốn biết năm đó rốt cuộc Tuế Hòa đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, thật vất vả mới có thể lấy được tin tức, Cừ Chiêu lại không muốn xem nữa. Hắn muốn Tuế Hòa tự mình nói cho hắn nghe, chứ không phải thông qua con đường tắt này.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Cừ Chiêu hoàn hồn, bình tĩnh cất tập tài liệu vào tủ sắt, đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, đi ra cửa vừa lúc chạm mặt Tuế Hòa đang đi tới.

Tuế Hòa hỏi hắn: “Sao thế?”

Cừ Chiêu cười cười, “Phát hiện trên bàn còn có tiền chưa cất đi.”

“Nói nhảm, em mới không tin đâu.”

Ngủ một giấc đẫy đà trên máy bay, nhưng bụng lại trống rỗng. Cừ Chiêu đưa Tuế Hòa đi ăn lót dạ rồi mới về khách sạn.

Cừ Chiêu dùng khăn mặt ấm lau mặt cho Tuế Hòa, động tác không tính là quá nhẹ nhàng, nhưng lại rất thoải mái. “Chúng ta ở đây một đêm, ngày mai anh sẽ đưa em đến nơi khác ở.”

“Đi đâu?”

“Đi rồi em sẽ biết.”

Tuế Hòa cười hắn giả bộ thần bí, sau đó lại hưng phấn đi mở vali của mình, muốn lấy bộ bikini ra, “Đi bơi nào, đi bơi nào.”

Cừ Chiêu cũng mở vali của hắn ra, nhưng chỉ mở một bên. Tuế Hòa liếc mắt nhìn qua, “Cũng không nhiều đồ lắm mà.”

Hắn “ừ” một tiếng rõ ràng, lấy ra thứ cần thiết, rồi lại khóa vali lại.

Tuế Hòa không truy cứu đến cùng, ướm thử bộ bikini lên người, “Em đi thay đồ đây.”

Nhìn bóng lưng hào hứng của cô, Cừ Chiêu không nói gì thêm. Sau khi cô đi ra, trên người đã khoác thêm một chiếc áo choàng kín mít không chút kẽ hở, nửa điểm xuân quang cũng không để lộ ra ngoài.

Chơi đùa gần hết nửa ngày, đến buổi tối tắm rửa xong, làn da của Tuế Hòa đã bị cháy nắng đỏ ửng.

Cô nằm sấp trên giường, Cừ Chiêu nhẹ nhàng bôi kem dưỡng thể cho cô. “Hôm nay chơi vui không?”

“Vui.”

“Phơi nắng cũng không sao à?”

“Không sao.”

Cừ Chiêu lại đổ ra một lượng kem dưỡng thể màu vàng nhạt có mùi kim quất thảo mộc quen thuộc, bôi lên mặt sau chân Tuế Hòa. Hắn bóng gió nói: “Có lẽ mấy ngày tới sẽ phải thường xuyên phơi nắng đấy.”

Tuế Hòa gác mặt lên mu bàn tay, quay đầu lại nhìn hắn, “Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?”

Bình luận

Để lại bình luận