Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Thú Tội Muộn Màng

Tuế Hòa siết chặt bàn tay lạnh lẽo của Cừ Chiêu, lại phát hiện tay cô cũng chẳng hề ấm áp hơn chút nào.

“Nhất định lúc đó bà ấy rất tỉnh táo.” Cừ Chiêu bình tĩnh nhìn Tuế Hòa, giọng đầy vẻ hoang mang, “Nhưng điều khiến anh không hiểu được chính là, nếu bà có thể lấy giấy báo đắp lên người anh, vậy tại sao lại không thể nghĩ rằng nếu anh không được ai phát hiện kịp thời, rất có khả năng đang sống sờ sờ lại chết vì lạnh cóng chứ?”

Tuế Hòa khẽ mấp máy môi, xoay người ôm chầm lấy Cừ Chiêu.

Cừ Chiêu vẫn đang lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Có lẽ bà ấy tỉnh táo, cũng có lẽ bà ấy không hề tỉnh táo…”

Cô không thể thốt ra được bất cứ lời an ủi nào, chỉ biết trái tim đau nhói thay cho hắn.

Lúc Cừ Chiêu điều tra ra được những chuyện này, hắn đã tuyệt vọng đến nhường nào đây.

“Anh không yếu đuối vậy đâu.” Như đang ôm lấy một ngọn lửa ấm áp giữa trời đông tuyết phủ, Cừ Chiêu dùng sức ôm chặt lấy cô, “Bởi vì nếu không phải như vậy, anh đã không thể gặp được em.”

Lồng ngực Tuế Hòa như bị siết chặt lại.

Cừ Chiêu tiếp tục nói, giọng đầy tiếc nuối: “Chỉ tiếc rằng, vào lúc anh nhớ em nhất, em lại không ở bên cạnh anh.”

Tuế Hòa muốn nói lời xin lỗi, nhưng cổ họng lại như bị cát sỏi lấp đầy. Cô vỗ nhẹ lên lưng Cừ Chiêu, giọng khản đặc: “Em sẽ không rời đi nữa.”

“Tuế Hòa, anh sẽ tin em một lần cuối cùng.” Cừ Chiêu nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ, thật sự là một lần cuối cùng.

Con hẻm nhỏ quá hẹp, xe ô tô không thể vào được.

Trả tiền taxi rồi xuống xe, bánh xe vali kéo lê trên đường gần nửa tiếng đồng hồ, hai người mới tới được điểm đến.

Ngôi nhà của bà ngoại mà Cừ Chiêu nói, giờ đây đã trở thành một tòa nhà không người ở. Căn phòng đã được bán đi từ mười năm trước, và chính Cừ Chiêu là người đã mua lại nó. Hắn thuê người đến quét dọn hàng tuần, nhưng vì không có người ở nên trông vô cùng quạnh quẽ.

Đó là một biệt thự hai tầng mang phong cách phương Tây, còn có một khoảng sân nhỏ phía trước.

Tuế Hòa quét mắt nhìn một vòng, khoảng sân trống trải, có lẽ trước đây từng trồng vài loại cây ăn quả, nhưng vì không có người chăm sóc nên đã phát triển một cách tự nhiên hoang dại. Tuy nhiên, cây đa cổ thụ ngoài cổng biệt thự vẫn đứng đó sừng sững, tán cây xum xuê rậm rạp, che mát cả một khoảng sân rộng lớn.

“Cừ Chiêu,” Tuế Hòa kéo nhẹ tay áo Cừ Chiêu, cô chỉ tay về phía bóng râm dưới gốc cây đa, “Chúng ta có thể đặt một chiếc ghế ở đó, giống như trên TV ấy, cầm quạt mo (nguyên văn: quạt hương bồ), vừa phe phẩy quạt vừa hóng mát.”

Đứng giữa khoảng sân trống trải, Tuế Hòa tự mình tưởng tượng ra khung cảnh ấy, còn làm động tác phe phẩy quạt như thật. Cừ Chiêu buồn cười dùng cằm tì nhẹ lên trán cô, “Được.”

Hai lần trước hắn trở về đây một mình. Lần này thì khác, hắn có Tuế Hòa đi cùng. Nếu có thể sống như thế này mãi mãi, thật ra cũng rất tuyệt vời. Hắn thầm nghĩ.

Dọn dẹp qua loa một lượt, Cừ Chiêu nắm tay Tuế Hòa ra cửa, đi ngắm biển.

Từ đây ra đến bãi biển phải đi bộ mất nửa tiếng đồng hồ. Dọc đường đi, luôn có người dừng ánh mắt lại nhìn hai người họ. Tuế Hòa cảm thấy có chút không được tự nhiên, đi sát lại gần Cừ Chiêu hơn.

Tình huống tương tự đã xảy ra kể từ lúc họ bước xuống xe taxi và kéo vali đi trên con đường này.

“Hải Thành không lớn lắm, có thể gọi là một thị trấn nhỏ thôi.” Cừ Chiêu ôm lấy bả vai Tuế Hòa, giải thích cho cô nghe, “Vậy nên hàng xóm láng giềng xung quanh đều quen biết nhau cả. Người lạ mặt như hai chúng ta xuất hiện, khó tránh khỏi việc họ sẽ nhìn nhiều thêm vài lần.”

“Nhưng không phải anh đã về đây mấy lần rồi sao?”

Cừ Chiêu lắc đầu, “Anh rất ít khi ra ngoài.” Hơn nữa, lần nào hắn tới đây cũng đều vội vã, thường chỉ ở lại hai đêm rồi lại rời đi.

Thói quen mỗi năm trở về đây một lần dường như đã trở thành một loại nghi lễ đối với hắn.

Cừ Chiêu có rất ít tình cảm dành cho Cừ Duyệt và Triệu Quắc Vũ. Hắn không thể cảm thông cho Cừ Duyệt, cũng không thể chán ghét hay căm hận Triệu Quắc Vũ. Những chuyện xảy ra ở đời trước không liên quan gì đến hắn. Vòng đi vòng lại, cuối cùng hắn vẫn trở về Triệu gia, chẳng có gì là không công bằng cả.

Cho nên hắn không bao giờ trốn chạy.

Nói mới nhớ, việc Cừ Chiêu có thể trở về Triệu gia, phần lớn công lao phải thuộc về Tuế Hòa… Bởi vì có sự giúp đỡ của Tuế Hòa, hắn mới được giới thượng lưu chú ý đến.

Vào những đêm khuya tĩnh lặng, Cừ Chiêu thường hay nghĩ, Tuế Hòa nhất định là phúc tinh của hắn, phải không? Là phúc tinh mà trời cao phái xuống để cứu rỗi cuộc đời hắn.

Đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa nhỏ, Tuế Hòa nói khát nước, Cừ Chiêu liền kéo cô vào mua nước uống.

Siêu thị bật điều hòa mát lạnh, ngay lập tức thổi tan cái nóng nực oi ả trên làn da. Tuế Hòa đi đến trước tủ lạnh, mở cửa ra, luồng khí lạnh phả thẳng vào mặt. Cô thoải mái tận hưởng cảm giác mát lạnh trong hai giây rồi mới cầm lấy một chai nước khoáng.

Đóng cửa tủ lạnh lại, vừa xoay người, hai cơ thể mềm mại đã va chạm vào nhau. Tuế Hòa lảo đảo lùi về phía sau hai bước, chai nước trên tay rơi xuống sàn kêu “bịch” một tiếng.

Cô gái đứng đối diện có mái tóc dài vừa qua mang tai, hàng mi cong vút, đôi mắt sáng long lanh như những vì sao, chóp mũi xinh xắn, môi hồng răng trắng, trông hệt như một cô búp bê phương Tây tinh xảo.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô gái vội vàng ngồi xổm xuống nhặt chai nước lên giúp Tuế Hòa, “Ban nãy tôi không để ý, không làm cô bị thương chứ?”

Tuế Hòa lúc này mới hoàn hồn lại, cô nhận lấy chai nước, cười dịu dàng: “Không sao đâu.”

Đồng Niên Niên ngẩn người ra. Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một cô gái có khí chất dịu dàng đến vậy. Sự mềm mại tỏa ra từ tận sâu bên trong, tựa như làn gió xuân ấm áp, lại giống như ánh mặt trời mùa đông dịu nhẹ.

Bình luận

Để lại bình luận