Chương 72

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 72

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Vết Sẹo Tuổi Thơ

Tuế Hòa từng gặp phải một kẻ biến thái, đó là vào năm cô lên bảy tuổi.

Còn nhớ khi đó, cô mới bắt đầu có những ký ức rõ ràng. Lúc bị tên biến thái kia mang đi, ý thức cô vẫn chưa mất hẳn, chỉ nghĩ đơn giản là đến một nơi khác để chơi, chơi xong rồi sẽ được về nhà thôi.

Mãi cho đến khi tên biến thái cầm tay cô dẫn vào một căn phòng tối om, cô mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Căn phòng tối rất hôi thối, trong không khí luôn quanh quẩn mùi nước tiểu khai nồng khó chịu. Tuế Hòa được nuông chiều từ bé, đã bao giờ phải đến những nơi như thế này đâu?

Cô muốn về nhà.

“Chú ơi, chú dẫn cháu về nhà được không ạ?”

Tên biến thái xoa nhẹ đầu Tuế Hòa, “Đây chính là nhà của cháu mà.”

Đó là lần đầu tiên Tuế Hòa cảm thấy thì ra nụ cười cũng có thể trở nên ghê tởm và xấu xí đến như vậy.

Cô vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của tên biến thái, liên tục lùi về phía sau vài bước, hét lớn lên: “Không phải ở đây!” Nói xong liền tủi thân bật khóc nức nở.

Tuế Hòa xoa xoa đôi mắt đẫm lệ, tiếng khóc đứt quãng không ngừng. Dần dần, cô phát hiện ra trong căn phòng tối om này chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của cô, ngoài âm thanh đó ra không còn bất cứ tiếng động nào khác nữa.

Cô hạ tay xuống, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn xung quanh thì thấy cách đó mấy mét, người đàn ông kia đang cởi quần ra. Hình như ông ta đang móc thứ gì đó ra từ bên trong…

Tuế Sơ đã từng nói không được phép nhìn vào chỗ đó của các bạn nam!

Cô theo bản năng dùng hai tay che chặt lấy đôi mắt mình, liều mạng thét lên chói tai: “A!!!”

Tên biến thái lại như nghe thấy được thanh âm trời ban nào đó. Lão ta móc ra vật bẩn thỉu trong đũng quần, dùng bàn tay ngăm đen thô ráp bọc lấy nó, bắt đầu di chuyển lên xuống không ngừng. Ông ta trông vô cùng hưng phấn, hai mắt sáng rực lên: “Tiếp tục khóc đi! Tiếp tục kêu lên đi! Khóc to thêm chút nữa! Khóc càng to càng tốt!”

Tuế Hòa càng thét lên lại càng thêm hoảng sợ. Bên tai truyền đến tiếng thở gấp ngày càng rõ ràng hơn, hai chân cô mềm nhũn ra, “bịch” một tiếng ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.

Váy bị bẩn rồi.

Tuế Hòa vừa khóc vừa cố gắng chà lau vết bẩn trên chiếc váy lụa trắng tinh. Cô không biết mình đang khóc vì bộ váy bị bẩn hay đang khóc vì mình đã gặp phải kẻ xấu nữa. Cô chỉ biết tim mình đang đập rất nhanh, mồ hôi ướt đẫm cả người, xương cốt như bị xay nhuyễn thành bột phấn, không còn chút sức lực nào.

Sau đó, trước mắt cô tối sầm lại.

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, ngay cả động tác chà lau trên tay cũng ngừng lại.

Tuế Hòa không dám quay đầu lại nhìn. Cô nơm nớp lo sợ ngước mắt nhìn lên bức tường trước mặt, chỉ nhìn thấy hình dạng của một cái bóng thật lớn đang đổ dài trên đó.

Cái bóng của một cây gậy nhô ra từ cơ thể người đó.

Quái vật sẽ ăn thịt người.

“A!!!” Tuế Hòa ôm chặt lấy đầu mình, “Ông tránh ra! Ông tránh ra đi!”

Có luồng khí nóng phả xuống từ trên đỉnh đầu. Chóp mũi nồng nặc mùi xạ hương khó chịu, dạ dày sôi sục cuộn trào lên. Tuế Hòa nôn khan một tiếng, đồng thời cánh cửa của căn phòng tối bị người ở bên ngoài đá văng tung ra… Càng nôn nhiều, chiếc váy lại càng thêm dơ bẩn.

Tuế Hòa nghe thấy có người đang gọi tên cô, nhưng cô còn chưa kịp đáp lại, hai mắt đã nhắm nghiền lại rồi.

Cơn ác mộng kinh hoàng rất nhanh đã kết thúc.

Từ sau khi Tuế Hòa tỉnh lại ở bệnh viện, suốt nửa tháng trời, cô chẳng nói chẳng rằng một lời nào. Hễ gặp người khác ngoài Tuế Tử Đình và Tuế Sơ ra là đều thét lên chói tai. Nhất là nam giới, cô vừa nhìn thấy là lại nôn ọe không ngừng.

Hồi đó Tuế Tử Đình còn chưa đến 40 tuổi. Bởi vì chuyện của Tuế Hòa, chỉ sau một đêm mà tóc ông đã bạc trắng cả hai bên thái dương.

“Hòa Hòa,” Tuế Tử Đình kiên nhẫn đút cháo cho Tuế Hòa ăn, “Hôm nay con có muốn nghe kể chuyện không?”

Đây là câu hỏi mà ngày nào Tuế Tử Đình cũng hỏi cô. Tuy nhiên, cả nửa tháng nay, câu trả lời của Tuế Hòa luôn là lắc đầu quầy quậy.

Nhưng hôm nay thì không phải vậy.

Cô chớp chớp mắt, một lúc sau mới chậm rãi nâng tay lên, sờ nhẹ lên thái dương của Tuế Tử Đình, nơi ấy đã bạc trắng cả rồi.

Cô cất tiếng gọi: “Bố.”

Đã rất lâu rồi cô không nói một từ nào, chỉ biết hét toáng lên. Dây thanh quản bị tổn thương khiến cổ họng của cô bây giờ giống như bị gió mùa thu cứa vào, khản đặc khó nghe.

Tuế Tử Đình tức khắc cắn chặt lấy quai hàm. Ông cố gắng nuốt xuống ngụm chua xót đang trào lên cổ họng, đặt bát cháo xuống bàn, sợ làm cô sợ hãi, khẽ đáp lại: “Ơi.”

“Bố giống Ông già Noel quá, tóc bạc hết cả rồi này.”

Hốc mắt Tuế Tử Đình đỏ hoe lên, nói: “Bố già rồi.”

Giọng Tuế Hòa vẫn còn khàn khàn, cô cười khan một tiếng, rồi lại bĩu môi nói: “Nhưng con không muốn bố già đi đâu.” Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ già nua đi của bố mình.

Từ hôm đó trở đi, Tuế Hòa chậm rãi khôi phục lại trạng thái bình thường. Ngay cả bác sĩ tâm lý lúc đó cũng nói rằng, tình trạng của Tuế Hòa đã ổn định trở lại rồi.

Bọn họ không một ai nghĩ tới, tất cả những biểu hiện đó đều chỉ là giả dối mà thôi…

Một đứa bé gái mới bảy tuổi đã phải làm ra những biểu hiện giả dối như vậy.

Nửa tháng này, Tuế Hòa cảm thấy mình như thể đã trở thành trung tâm của cả vũ trụ. Chẳng sợ cô có vô cớ gây rối đến đâu đi nữa, người bên cạnh cũng sẽ không bao giờ trách cứ cô lấy một lời. Ngược lại, bọn họ còn cực kỳ quý trọng mỗi một phản ứng nhỏ nhất của cô.

Tất cả mọi người đều vây quanh cô, tất cả mọi người đều đối xử với cô cẩn thận từng li từng tí một, tất cả mọi người đều kiên nhẫn dỗ dành cô.

Có lẽ sẽ có người bởi vì vậy mà cậy sủng sinh kiêu.

Nhưng Tuế Hòa thì không phải vậy.

Cô đau lòng khi nhìn thấy hai bên thái dương Tuế Tử Đình mọc đầy những sợi tóc bạc trắng, ông đã không đến Công ty làm việc chỉ để ở nhà chăm sóc cho cô. Cô cũng đau lòng cho Tuế Sơ, rõ ràng có cả đống bài tập phải làm sau mỗi ngày tan học, nhưng anh vẫn luôn chạy đến bệnh viện để kể chuyện cười cho cô nghe, chỉ vì sợ cô sẽ cảm thấy buồn chán.

Bình luận

Để lại bình luận