Chương 77

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 77

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Địa Ngục Trần Gian
Hắn vốn chẳng sợ có người tìm tới cửa gây sự.
Những ưu thế mà thân phận địa vị mang lại, chưa đến mười tuổi hắn đã tường tận.
Huống chi… Tội danh “cưỡng gian chưa thành” cũng đủ để Lý Y nếm trải chút đau khổ.
Mà đây, mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
Tên cặn bã này, dám động vào Tuế Hòa, quả thật là chán sống rồi. Sắc mặt Cừ Chiêu tối sầm lại.
Lúc Tuế Hòa tỉnh lại, Cừ Chiêu vừa mới dừng xe.
Gần như ngay khi mở mắt, hai cánh tay Tuế Hòa liền nổi đầy da gà. Ý thức còn chưa hoàn toàn trở về, năm giác quan tê cứng, cô bỗng dưng hét lên thất thanh: “Tránh ra!”
Cừ Chiêu phản xạ theo bản năng, cơ thể nhanh hơn cả lý trí. Chờ hắn kịp phản ứng lại, hắn đã ôm chặt Tuế Hòa vào lòng.
“Tuế Hòa, là anh đây.”
Gần đây, thành phố B lan truyền tin đồn về vị bác sĩ Lý nổi danh của một trung tâm tư vấn tâm lý có ý đồ hạ thuốc mê người bệnh. Trộm gà không thành lại mất nắm gạo, bị đánh đến mức phải nhập viện.
Nghe nói, khuôn mặt bị mảnh thủy tinh cứa nát bét.
Trong khoảng thời gian ngắn, trung tâm tư vấn tâm lý vì chuyện này mà bị liên lụy nặng nề, việc làm ăn sa sút không phanh, bị buộc phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Còn Lý Y thì sao?
Vốn chẳng ai cảm thông cho hắn ta. Hắn ta trở thành con chuột chạy qua đường, thành cái đích cho mọi người chỉ trích phỉ báng.
Nhưng thứ Cừ Chiêu muốn, không chỉ dừng lại ở đó.
Giống như nhiệt độ vậy, sự bàn tán của mọi người chỉ là nhất thời. Họ sẽ nhanh chóng bị những đề tài mới hấp dẫn, rồi từ từ lãng quên cái tên Lý Y, lãng quên hạng người bỉ ổi khốn nạn này.
Mà điều Cừ Chiêu muốn, là Lý Y phải mãi mãi sống trong địa ngục.
Nhận hết mọi sự tra tấn giày vò.
“Hắn ta có bệnh.”
“Triệu tiên sinh, Lý Y vẫn đang nằm viện, không thích hợp chuyển…”
“Tôi nói,” Cừ Chiêu ngắt lời kẻ đang thao thao bất tuyệt bên kia đầu dây, hắn lười biếng phủi đi những mảnh vụn vô hình trong lòng bàn tay, “Hắn ta có bệnh.”
Đối phương á khẩu không trả lời được, trong lòng thầm mắng, vị Triệu công tử này thật nham hiểm độc ác. Đạp gãy mấy đoạn xương sườn của người ta, giẫm nát nửa khuôn mặt người ta còn chưa đủ, vậy mà vẫn không chịu buông tha, nhất quyết muốn đưa người ta vào bệnh viện tâm thần.
Cừ Chiêu mất kiên nhẫn khi cứ phải lòng vòng mãi, hắn xua tay, “Tìm cách đưa hắn ta vào đó, không được phép cho ra, hiểu chưa?”
“… Đã hiểu.”
Nếu cấp trên đã lên tiếng, ông ta tất nhiên phải răm rắp nghe theo.
Chỉ là hơi thương xót cho Lý Y.
Tuổi còn trẻ đã bị ép thành kẻ điên.
“Manh động.”
“Lỗ mãng.”
“Hành động theo cảm tính.”
“Lần này bỏ qua. Cháu về trước đi, xem xem con bé bây giờ thế nào rồi.”
Im lặng hơn nửa tiếng đồng hồ chỉ để nghe mắng mỏ, cuối cùng Cừ Chiêu cũng mở miệng, khẽ khom người: “Cảm ơn ông nội.”
“Đi đi đi, đừng có nịnh hót.”
Bị Triệu Sinh răn dạy một hồi, Cừ Chiêu không hề tỏ ra khó chịu. Hắn thong dong xuống lầu, chạm mặt Triệu Mặc vừa về đến nhà.
“Ối chà, đây không phải là vị đại anh hùng người người ca tụng sao?”
Đánh người ta đến mức nhập viện, bản thân thì toàn thân không dính bẩn, lại còn được coi là tấm gương sáng, không phải đại anh hùng thì là gì?
Cừ Chiêu xoa trán, cười gượng, không đáp lời.
Trên mặt hắn hiện rõ vẻ mệt mỏi. Triệu Mặc không tiếp tục trêu chọc hắn nữa, mà hạ giọng hỏi: “Mấy ngày gần đây Tuế Hòa khá hơn chút nào không?”
Cừ Chiêu lắc đầu.
Triệu Mặc vỗ mạnh vào vai hắn: “Vất vả rồi.”
“Không vất vả.”
Tuế Hòa còn vất vả hơn hắn gấp bội.
Đoán chừng ngày hôm nay thích hợp để tình cờ gặp mặt. Cừ Chiêu vừa đi vào gara đã bắt gặp Triệu Quắc Vũ đang định xuống xe.
Cừ Chiêu chỉ lạnh lùng liếc nhìn thoáng qua rồi khom người lên xe, rời khỏi Triệu gia.
Tuy nói ân oán đời trước không liên quan đến hắn, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn khinh thường người bố trên danh nghĩa của mình.
Một người đàn ông có thể dồn vợ đến con đường chết, đâu đáng để hắn tôn trọng.
Hít phải khói xe, Triệu Quắc Vũ sững sờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trong khoảng thời gian này ông ta đã nghe được chuyện xảy ra với Cừ Chiêu, và cũng nhìn ra đứa con trai này giống hệt mình, khi khó chịu với chuyện gì hoặc người nào đó thì luôn không nương tay chèn ép.
Tính cách cực đoan.
Thế nhưng đứa con trai cực giống ông ta này lại chẳng coi ông ta ra gì.
Triệu Quắc Vũ không có suy nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy tiếc nuối mà thôi.
Lúc Cừ Chiêu về đến nhà, không gian im ắng không một tiếng động.
Hắn đi vào phòng ngủ, thấy Tuế Hòa lại đang ngồi bên cửa sổ.
Một tuần trôi qua, Tuế Hòa chưa từng mở miệng nói một lời nào.
Cô yên tĩnh giống hệt trạng thái sau khi gặp phải tên biến thái năm 7 tuổi.
Chỉ là khi đó cô còn đồng ý gặp mặt Tuế Tử Đình và Tuế Sơ. Còn hiện tại, cô chỉ gặp một mình Cừ Chiêu, không muốn thấy bất kỳ ai khác.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.
Cừ Chiêu im lặng rời khỏi phòng, đi hỏi người dì giúp việc mới được mời đến mấy ngày nay: “Hôm nay bà chủ vẫn chưa ăn cơm phải không ạ?”
Dì giúp việc lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
Hắn thở dài, “Đưa tôi đi.”
Bưng đồ ăn về phòng, Tuế Hòa vẫn ngồi bất động. Cừ Chiêu cố ý gây ra tiếng động lớn lúc đặt khay lên bàn, sợ lát nữa chạm vào Tuế Hòa sẽ làm cô giật mình.

Bình luận

Để lại bình luận