Chương 79

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 79

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Nỗi Lo Âm Thầm
Cừ Chiêu đi làm trở lại.
Tuế Hòa vẫn giống như trước, cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng. Nhưng lúc dì giúp việc mang cơm vào, cô sẽ ngoan ngoãn ăn hết, sau đó lại tiếp tục ngồi ngây người.
Cô cũng muốn ra ngoài.
Chỉ là có hơi sợ hãi.
Cô cứ nghĩ mãi, có phải tất cả mọi người ngoài kia đều bụng dạ khó lường hay không?
Giống như Lý Y vậy, ngoài mặt thì nhã nhặn lịch sự, nhưng nội tâm lại ẩn chứa tâm tư ác quỷ.
Khoan đã… Lý Y?
Tuế Hòa mở to mắt, bước nhanh đến mép giường cầm lấy điện thoại di động.
Đã là tháng Tám rồi.
Tuế Hòa nhớ rất rõ, đời trước, ngày Cừ Chiêu bị phát lệnh truy nã chính là ngày 8 tháng 8.
Nghe như một ngày lành tháng tốt vậy.
Đời này, Cừ Chiêu có phạm vào tội giết người nữa không?
Tuế Hòa không hề nhận ra tay mình đang run lên bần bật.
Không thể nào đâu. Cô khẽ lắc đầu.
Đời này, Cừ Chiêu rất ổn. Những người từng làm tổn thương hắn không còn cơ hội để cười nhạo hắn nữa… Bây giờ hắn đã ở vị thế cao hơn, những kẻ đó nịnh bợ còn không kịp, làm sao có thể nghĩ đến việc mỉa mai châm chọc?
Nhưng Tuế Hòa lại nhớ tới tin tức đọc được mấy ngày gần đây.
Lý Y bị đánh đến mức phải nhập viện, dạ dày bị đạp hỏng, mặt mũi cũng không còn nguyên vẹn. Hơn thế nữa, thần trí hắn ta không tỉnh táo, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Là Cừ Chiêu làm. Cô biết điều đó.
Nếu nói đời trước Cừ Chiêu trở thành tội phạm giết người là vì trả thù những kẻ từng khinh thường hắn.
Vậy còn đời này thì sao?
Có khả năng vì chuyện của cô mà Cừ Chiêu giết chết Lý Y không? Tuế Hòa rơi vào trạng thái giãy giụa hoảng loạn.
Cô không muốn Cừ Chiêu phải ngồi tù.
Không phải sợ hắn giết người, mà là sợ hắn sẽ không còn ở bên cạnh cô nữa.
Vô hình trung, cô đã không muốn rời xa Cừ Chiêu.
Tuế Hòa thấp thỏm lo lắng chờ đợi đến ngày 8 tháng 8. Quá căng thẳng khiến cô gần như biến thành vật trang sức dính chặt trên người Cừ Chiêu, ước gì có thể treo lơ lửng trên người hắn, nhất định không cho hắn rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một giây.
Cừ Chiêu không nhìn thấu được những suy nghĩ phức tạp của Tuế Hòa, còn âm thầm lấy làm may mắn, mấy ngày nay Tuế Hòa quả thực rất bám người.
Ngày 8 tháng 8, bầu trời quang đãng, ngay cả ngọn gió cũng mang theo hơi mát lành, đậu trên những nhánh cây, thỉnh thoảng khẽ lay động, phát ra tiếng xào xạc dịu êm.
Hôm đó thần kinh Tuế Hòa căng như dây đàn.
Cô dán mắt vào màn hình TV, không bỏ sót bất kỳ bản tin nào.
Tin này không có Cừ Chiêu, tin kia cũng không có Cừ Chiêu.
Trái tim Tuế Hòa hết hạ xuống lại treo lên, rồi lại hạ xuống, lặp đi lặp lại không ngừng.
Cuối cùng thật sự quá mệt mỏi, không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào, chính cô cũng không rõ lắm. Đến lúc tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.
Trong phòng không có ai.
Đã nhiều ngày nay, Tuế Hòa luôn tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Cừ Chiêu. Đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, bên cạnh cô không có ai cả.
Tim Tuế Hòa đập loạn xạ, cô nôn nóng quyết định đi tìm Cừ Chiêu.
Nhưng vừa đến cửa phòng, cô hoàn toàn sững sờ.
Cửa bị khóa trái từ bên ngoài.
Mà hôm nay, là ngày 9 tháng 8.
Ngày này của đời trước, cô vào trung tâm thương mại thì bị đánh ngất… Lúc đó cô đang chuẩn bị đi xem mắt.
Đến lúc cô tỉnh lại, tình huống giống hệt hiện tại, một mình đối mặt với căn phòng trống trải không một bóng người.
Cô bị bắt cóc.
Chốt cửa vang lên tiếng động lạch cạch.
Cơ thể bắt đầu không nghe theo sự điều khiển, Tuế Hòa không ngừng lùi về phía sau, ngay cả biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay bằng sự hoảng sợ tột độ… cô vốn dĩ muốn thừa dịp nhào tới ôm chầm lấy người mở cửa.
Bởi vì cô biết người mở cửa chắc chắn là Cừ Chiêu.
Tuế Hòa co người lại trong góc tường, cô muốn nói chuyện nhưng lại như bị mất tiếng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.
Gần như ngay tại giây phút đầu tiên, cô liền xác định, Cừ Chiêu này không phải là Cừ Chiêu kia của cô.
Lúc hắn nhìn cô, ánh mắt dường như đang nhìn một người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trong mắt không có tình yêu, chỉ tràn đầy ham muốn chinh phục chiếm đoạt.
Tuế Hòa phát hiện bản thân đã có thể nói chuyện trở lại, cô ngập ngừng cất tiếng: “Cừ Chiêu…”
Cừ Chiêu dừng bước, nhíu mày nghi hoặc: “Cô còn nhớ tôi à?” Nghe vậy, Tuế Hòa run rẩy mím chặt môi, trái tim lạnh ngắt.
Cô thật sự đã quay trở về rồi.
Trở về khoảng thời gian của đời trước khi bị bắt cóc giam giữ.
Có vẻ Cừ Chiêu không hài lòng vì cô không đáp lại, hắn tiến lên mấy bước dài rồi dùng lực giữ chặt cằm cô, “Sao không trả lời?”
Tuế Hòa ngước mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy cằm đau quá. Cừ Chiêu của cô sẽ không bao giờ thô lỗ với cô như vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cô chớp chớp mắt, hốc mắt cay xè, nước mắt chực trào ra, “… Tôi không biết nên nói gì.”
Cừ Chiêu cũng không rõ lắm tại sao nhìn Tuế Hòa khóc hắn lại mềm lòng. Hắn buông tay ra, cố ý dùng ngữ khí ghét bỏ: “Có gì mà phải khóc chứ?”
Tuế Hòa không chú ý tới thái độ đã chuyển biến của Cừ Chiêu, cô vẫn đang đắm chìm trong nỗi bi thương của việc bị giam cầm trước khi trọng sinh quay về. Chốc lát sau, cô lau nước mắt, vẻ mặt như người anh hùng sắp hy sinh: “Có phải anh muốn giết tôi không?” Cừ Chiêu nhướng mày: “Ai nói tôi muốn giết cô?”
“Hả?” Tuế Hòa cứng họng, “Vậy… Vậy anh bắt tôi tới đây làm gì?”
Cừ Chiêu cười khẩy một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, dùng ngón tay phết nhẹ lên chóp mũi cô: “Tôi thích.”
Tuế Hòa hoàn toàn bối rối.
Đời trước, cô bị bắt lại, chỉ đến giờ ăn cơm Cừ Chiêu mới tự mình xuất hiện trước mặt cô. Nhưng trong suốt bốn ngày đưa cơm, họ chưa từng mở miệng nói chuyện với nhau một lời nào.
Sau đó là Tuế Hòa thật sự không chịu nổi nữa, quyết định tuyệt thực. Nào ngờ vì đói quá, một giấc ngủ dậy cô lại quay trở về năm 12 tuổi.

Bình luận

Để lại bình luận