Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Tháng chín, tiết trời đỏng đảnh như thiếu nữ mới lớn, nắng đó rồi mưa đó. Mới ban nãy còn hanh hao vàng óng, thoắt cái đã ào ào trút nước.

Nhạc Dư ôm chồng giáo án bước ra khỏi lớp. Dù đã cố né những vũng nước mưa đọng trên sân trường loang lổ, gấu váy và bắp chân cô vẫn không tránh khỏi bị hơi ẩm làm cho lành lạnh. Gió thốc từng cơn, quất vào mặt rát buốt.

Từ phòng học đến văn phòng giáo viên chỉ độ năm phút đi bộ, nhưng cơn mưa dai dẳng khiến quãng đường như dài thêm gấp bội.

“Cô Dư vừa dạy tiết cuối à?”

Tiếng hỏi làm Nhạc Dư giật mình quay lại. Là Vương Thận, chủ nhiệm lớp kế bên, cũng dạy toán lớp cô chủ nhiệm.

“Vâng, tôi hết tiết rồi.” Cô đáp.

“Trời mưa thế này, cô có đem dù theo không?”

Nhạc Dư lắc đầu. “Tôi không mang. Định bụng đợi hết tiết bốn xem ngớt chưa rồi về.” Cô mới nhận chức chủ nhiệm chưa lâu, lương tháng tăng thêm năm trăm tệ, nhưng trách nhiệm cũng nặng nề hơn. Làm chủ nhiệm, đâu thể tùy tiện bỏ về sớm, ít nhất cũng phải đợi đám học trò nhỏ kết thúc giờ tự học mới yên tâm được.

Vương Thận định nói gì đó, nhưng Dương Mai Mai, đồng nghiệp ngồi bàn đối diện, đã nhanh miệng chen vào: “Chủ nhiệm thì phải đợi hết tiết bốn chứ sao. Ai biết lũ quỷ nhỏ kia lại bày trò gì.”

Nhạc Dư chỉ cười nhẹ, không nói thêm. Cô còn việc quan trọng hơn cần làm: duyệt đơn xin nghỉ phép cho một học trò. Cô bé tên Trình Hoan, tính tình rụt rè, nhưng học văn rất khá, là cán sự môn Văn do chính tay cô chọn. Trình Hoan bảo nhà có việc, muốn nghỉ hai ngày. Nhạc Dư không dám tùy tiện ký duyệt, phải gọi điện xác nhận với phụ huynh trước mới chắc chắn. Cô đã gọi ba lần vào số máy bàn nhà Trình Hoan mà chẳng có ai nhấc máy.

Thấy Nhạc Dư cứ loay hoay với điện thoại, Dương Mai Mai quay sang: “Gọi cho phụ huynh à?” Ở văn phòng này, giáo viên dùng điện thoại bàn hoặc là gọi cho cấp trên, hoặc là liên lạc với gia đình học sinh.

“Ừ, mà gọi mãi không ai nghe.” Nhạc Dư đáp.

“Trò lại gây chuyện gì à?”

“Không, có em xin nghỉ hai ngày, tôi muốn gọi xác nhận lại cho yên tâm.”

“Cũng phải,” Dương Mai Mai gật gù, đẩy gọng kính trễ trên sống mũi, “Lỡ có chuyện gì thì mình gánh sao nổi.” “Hay cô bảo con bé thử liên lạc với bố mẹ xem, được thì hãy tính.”

Nhạc Dư gật đầu. “Đành vậy thôi.”

Vừa quẹo qua dãy hành lang, Nhạc Dư đã nghe tiếng ồn ào như ong vỡ tổ từ lớp 11-6 vọng lại, dù tiết tự học thứ tư đã bắt đầu được mười phút. Chắc có đứa tinh mắt nào đó đã “mật báo”, chỉ trong nháy mắt, đám học trò đang nhốn nháo vội vàng ngồi ngay ngắn vào chỗ. Khóe môi Nhạc Dư khẽ nhếch lên, xem ra chúng vẫn còn nể cô giáo chủ nhiệm này lắm.

Sau một giờ, mưa đã ngớt hạt dần. Nền gạch men cũ kỹ vẫn còn loang lổ những vũng nước nhỏ do mưa tạt vào, vừa trơn vừa ướt. Sợ trượt ngã, Nhạc Dư đi chậm lại, vô tình trở thành một hình ảnh đẹp dịu dàng trong mắt mấy cậu học trò mới lớn. Dáng cô thanh mảnh, bước đi nhẹ nhàng, tựa như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng giữa sân trường còn ẩm ướt. Bốn bề yên ắng, chỉ bóng hình cô là rõ nét nhất.

Nhưng đó là nhìn từ xa. Đến gần, khuôn mặt Nhạc Dư lại có nét lạnh lùng, nghiêm nghị. Vẻ đẹp ấy có thể làm người ta xao xuyến từ xa, nhưng khi đối diện lại khiến họ có phần e dè. Ít nhất thì, vẻ mặt nghiêm túc này rất hữu hiệu trong việc dọa đám học trò nghịch ngợm.

Trong lớp, lũ học trò đang giả vờ chăm chú học bài. Nhạc Dư biết tỏng nhưng không vạch trần. Cô gọi Trình Hoan ra ngoài hành lang, nói rõ tình hình rồi đưa điện thoại di động cho cô bé. “Em gọi thử xem, nếu có người nghe thì đưa máy cho cô.”

Trình Hoan có vẻ lo lắng, mặt đỏ bừng, lí nhí cảm ơn. Để cô bé đỡ căng thẳng, Nhạc Dư quay vào lớp. Cô chắp tay sau lưng, đi một vòng quanh lớp. Lần đầu làm chủ nhiệm, cô vẫn chưa quen lắm với vai trò “tuần tra” này.

“… Thưa cô?” Tiếng Trình Hoan gọi làm Nhạc Dư như trút được gánh nặng.

Cô vội bước ra. “Gọi được rồi à em?”

“Dạ.”

Nhạc Dư cầm lấy điện thoại, nói chuyện với người đàn ông ở đầu dây bên kia. Càng nói, chân mày cô càng nhíu lại. Vị phụ huynh này có vẻ chẳng mấy quan tâm đến con gái mình. Lại còn nói nghỉ bao nhiêu cũng không ảnh hưởng việc học, thật là thiếu trách nhiệm. Thôi thì, thế gian muôn hình vạn trạng, có lẽ sau này cô sẽ còn gặp nhiều chuyện lạ lùng hơn nữa.

Kết thúc cuộc gọi, Nhạc Dư quay lại, thấy Trình Hoan vẫn đang đợi. Cô nghiêm giọng: “Cô đồng ý cho em nghỉ. Nhưng nhớ thứ Sáu phải đi học đúng giờ. Còn gì thắc mắc không?”

Bình luận

Để lại bình luận