Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nhạc Dư bị đẩy chúi người về phía trước, nụ hoa mềm mại bị đè ép. Cô vén mấy sợi tóc rối bết trên sống mũi, vô thức hạ thấp eo, nâng cặp mông cong vểnh lên cao hơn. Túi ngọc của Hoắc Tuân nện vào bờ mông cô tạo thành những tiếng đập bạch bạch đầy kích thích. Cô muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, cổ họng khô khốc vì khoái cảm, chỉ có thể mặc anh cuốn mình vào vòng xoáy tình dục không lối thoát.

“Có nhớ anh không?” Hoắc Tuân bất ngờ thúc sâu vào tận cùng khi hỏi câu đó. Nhạc Dư rên lên một tiếng dài rồi mới lí nhí gật đầu nói nhớ.

Anh cười thỏa mãn, nhưng động tác dưới thân lại chẳng hề dịu dàng đi chút nào. Cú thúc vừa nhanh vừa mạnh, kéo theo cả những lớp thịt mềm sâu bên trong thành huyệt ra ngoài. “Anh cũng nhớ em chết đi được.” Cứ rảnh ra là lại nhớ đến cô, chẳng hiểu người đàn bà này đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh nữa.

Thêm cả trăm cú ra vào nữa, huyệt hoa siết chặt đến điên cuồng khiến cảm giác muốn xuất tinh ập đến bất ngờ. Hoắc Tuân khẽ gầm gừ, đột nhiên đè chặt mông Nhạc Dư xuống, mười ngón tay vùi sâu vào hai cánh mông mềm mại. Giữa những cú thúc eo không ngừng nghỉ, anh bắn dòng tinh dịch nóng bỏng, đặc quánh vào trong bao cao su. Khi đỉnh bao trĩu nặng vì tinh dịch, thần kinh Nhạc Dư thả lỏng, lập tức leo lên đỉnh cao khoái lạc một lần nữa.

Tắm rửa sạch sẽ xong, hai người ôm nhau nằm nghỉ trên giường. Nhạc Dư nép vào lòng Hoắc Tuân, khẽ hỏi: “Lần này anh ở nhà được bao lâu?”

“Hai ngày.” Hoắc Tuân đáp.

Công việc của Hoắc Tuân quá bận rộn, thời gian hai người thực sự ở bên nhau ít ỏi đến đáng thương. Thường thì hơi ấm còn chưa kịp lan tỏa, anh đã lại phải bay đi mất. Được hai ngày đã là quá xa xỉ rồi.

Mắt Nhạc Dư sáng lên. “Tận hai ngày cơ á?” Nhưng rồi ánh sáng ấy nhanh chóng vụt tắt. “Nhưng em lại vướng lịch dạy mất rồi.” Làm giáo viên chủ nhiệm không được tự do như giáo viên bộ môn.

Hoắc Tuân an ủi: “Thì anh cũng phải đến công ty mà.” Ý anh là, dù cô có rảnh thì chưa chắc anh đã rảnh, cô không cần phải áy náy.

Nhạc Dư đẩy mặt anh ra. “Thà anh đừng nói còn hơn.” Miệng thì chê bai thế thôi, chứ người vẫn cứ quấn lấy anh không rời. Cô ngáp một cái dài. “Em buồn ngủ quá.”

“Ngủ đi, mai anh gọi dậy.”

Nhạc Dư lẩm bẩm. “Chưa biết ai gọi ai đâu.” Từ ngày làm chủ nhiệm, cô đã chăm chỉ hơn nhiều, nhưng Hoắc Tuân đi công tác nửa tháng làm sao biết được điều đó. Anh lúc nào cũng tất bật như thế.

Ai ngờ, sáng hôm sau, người gọi Nhạc Dư dậy đúng là Hoắc Tuân.

Nhạc Dư mắt nhắm mắt mở đánh răng, bọt kem trắng xóa văng cả lên tay. “Anh dậy lúc nào thế?”

Hoắc Tuân đã ăn mặc chỉnh tề, đang cài đồng hồ. Anh cúi đầu đáp: “5 giờ 40.”

Nhạc Dư hết lời để nói. Xem ra dù cô có siêng năng đến mấy cũng chẳng địch nổi đồng hồ sinh học của anh. Chuyện này thật kỳ lạ. Trước kia, khi không có Hoắc Tuân bên cạnh, cô tỉnh dậy là tỉnh hẳn. Nhưng chỉ cần thức giấc trong vòng tay anh, cô lại buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.

Đổ nước súc miệng đi, Nhạc Dư lơ đãng nghĩ, chắc chắn là do “sinh hoạt” tối qua ảnh hưởng, chứ không phải tại cô lười. Có “làm” và không “làm” khác nhau nhiều lắm chứ.

Sau một ngày mưa dầm, không khí buổi sáng sớm mang theo mùi đất ẩm nhè nhẹ, mát lạnh và trong lành, khiến người ta khoan khoái lạ thường. Hoắc Tuân định đưa Nhạc Dư đến trường trước rồi mới qua công ty.

Nhạc Dư cười toe toét, giả vờ ca cẩm: “Đi đường vòng thế phiền phức lắm.”

Hoắc Tuân liếc cô đầy ẩn ý. “Nếu em không cười tươi như hoa thế kia thì anh còn tin đấy.”

Cô cười càng khoái trá hơn. “Yêu đương mà, vốn dĩ là chuyện phiền phức.” Hoắc Tuân không phản bác.

Họ ra khỏi nhà khá sớm, đường chưa đông lắm, mười phút thoáng cái đã trôi qua. Thấy sắp đến trường phổ thông Bắc Hoài, Nhạc Dư vòng tay ôm cổ Hoắc Tuân, dụi dụi như mèo con. “Tối nay mình ăn cơm chung nhé.”

Hoắc Tuân gật đầu. “Chiều anh qua đón.”

Anh vừa dứt lời thì xe cũng dừng lại. Nhạc Dư quyến luyến ôm anh thêm một lúc rồi mới sửa lại vạt váy hơi xộc xệch. Cô vỗ nhẹ lên má anh. “Đến công ty thì nhắn em.”

Hoắc Tuân nghiêm túc “Ừ” một tiếng, nhưng bàn tay lại nghịch ngợm véo nhẹ mông cô. “Đi đi.”

Nhạc Dư liếc người tài xế ngồi phía trước, thấy ông ta vẫn ngồi im như tượng đá, mặt không đổi sắc, mặt cô càng nóng ran, đúng là tật giật mình.

“Em đi nhé.” Cô cầm túi xách bước xuống xe. Lúc vào cổng trường, cô còn ngoái đầu nhìn lại. Thấy xe anh vẫn đỗ ở đó, cô khẽ mỉm cười, cảm thấy tiết trời hôm nay thật đẹp.

Vừa vào đến văn phòng, Nhạc Dư đã bị trưởng khối gọi ra ngoài nói chuyện riêng. Trưởng khối Cao Vân là một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, mắt tam bạch, mũi tròn, môi dày, ngũ quan trông khá hài hòa, nhìn kỹ còn thấy có nét phúc hậu. Khi cười, má chị lúm đồng tiền rất sâu. Nhạc Dư ngẩn người nhìn vào lúm đồng tiền ấy.

Bình luận

Để lại bình luận