Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Người Nhạc Dư cứng đờ, cô không thèm nhìn bàn tay Hoắc Tuân vừa rút ra. Cô quen đường quen lối lấy khăn ướt từ hộc đựng đồ rồi ném cho anh. “Lau đi.”

Hoắc Tuân vừa lau tay vừa cười không ngớt, như sợ người khác không biết anh đang nghĩ gì.

“Anh cười đủ chưa?” Nhạc Dư cảnh cáo.

Đặt khăn ướt sang một bên, Hoắc Tuân lại cúi xuống cắn nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô, chậc lưỡi hai tiếng. “Tiếp tục giữ vững phong độ nhé.”

Nhạc Dư liếc nhìn chỗ nhô lên giữa hai chân anh. “Anh cũng vậy.”

Họ dùng bữa tối tại một nhà hàng Hoài Dương nổi tiếng. Nhạc Dư đã từng đến đây vài lần cùng Hoắc Tuân. Khung cảnh đẹp, đồ ăn ngon, chỉ có điều rất dễ gặp người quen.

Hoắc Tuân hơn Nhạc Dư năm tuổi, vòng tròn bạn bè và cuộc sống của anh hoàn toàn khác biệt với cô. Khi hai người yêu nhau được khoảng một năm, Hoắc Tuân từng đưa Nhạc Dư đi gặp gỡ bạn bè của anh. Nhưng trải nghiệm không mấy vui vẻ đó khiến Nhạc Dư có phần bài xích việc giao du với “những người đó”.

Người quen mà họ gặp lần này tên Nhiếp Sướng, một trong số “những người đó”. Quan hệ giữa anh ta và Hoắc Tuân chỉ ở mức xã giao, gặp thì chào hỏi vài câu chứ không thường xuyên liên lạc. Anh ta có đôi mắt dài hẹp, nhìn người khác lúc nào cũng mang vẻ dò xét, tính toán.

Sau khi nở một nụ cười xã giao với Nhiếp Sướng, Nhạc Dư cắm cúi vào thực đơn, không ngẩng đầu lên nữa.

Nhiếp Sướng đã lâu không gặp Hoắc Tuân. Thấy người phụ nữ ngồi đối diện anh trông quen quen, sau vài câu chào hỏi, anh ta mới nhận ra đó là cô gái đã gặp vài năm trước. Nhiếp Sướng không khỏi kinh ngạc, không ngờ hai người này vẫn còn bên nhau mà kín tiếng đến vậy. Anh ta cố bắt chuyện với Nhạc Dư để hóng chuyện, nhưng Hoắc Tuân đã chặn lại. “Đến đây một mình à?”

Nhiếp Sướng đành quay sang trả lời Hoắc Tuân: “Không, có cả Cao Nhân Nhân nữa.” Cao Nhân Nhân là bạn gái hiện tại của Nhiếp Sướng, mọi người đều biết họ đang hẹn hò.

Hoắc Tuân nghe xong, bâng quơ hỏi một câu: “Chỉ có cô ấy thôi sao?”

Nhiếp Sướng định gật đầu thì chợt hiểu ý Hoắc Tuân. Anh ta sờ sờ mũi. “Tại lâu không gặp cậu thôi. Tôi về bàn đây.”

Đợi Nhiếp Sướng đi khuất, Hoắc Tuân nhấp một ngụm nước. “Mắt em sắp dán luôn vào thực đơn rồi kìa.”

Nhạc Dư hạ thực đơn xuống, cười ngượng nghịu. “Em có thân với anh ta đâu.”

Hoắc Tuân biết Nhạc Dư không tự nhiên vì điều gì. Nếu không thì Nhiếp Sướng đã chẳng ngạc nhiên như vậy khi thấy cô. Thấy Nhạc Dư không muốn nói nhiều, anh đổi chủ đề. “Chọn được món nào chưa?”

Nhạc Dư đọc tên vài món ăn, câu chuyện cứ thế trôi qua.

Ăn tối xong, hiếm khi có được buổi tối thảnh thơi, Nhạc Dư đề nghị đi bộ về nhà cho tiêu cơm. Hoắc Tuân nghe vậy, chân mày khẽ nhướng lên, cười đáp: “Được thôi.”

Ai ngờ mới đi được mười phút, Nhạc Dư đã giơ cờ trắng đầu hàng. “Thôi, mình bắt xe về đi anh.”

Hoắc Tuân đã sớm đoán được kết cục này. Nhạc Dư vốn lười, có thể ngồi thì sẽ không đứng, có thể nằm thì sẽ không ngồi. Cái ý tưởng đi bộ bất chợt này chắc lại là do cô xem được gì đó trên TV nên muốn thử nghiệm thôi.

Câu trả lời của anh vẫn là: “Được thôi.”

Ngồi trên xe, Nhạc Dư cởi giày, gác chân lên đùi Hoắc Tuân. Đầu ngón chân khẽ cử động, cảm nhận tay nghề mát xa của Hoắc Tuân hình như lại lên tay. Tốt đến mức khiến cô mơ màng buồn ngủ, không kịp nhận ra bàn tay đang xoa bóp bắp chân cô đã bắt đầu lần mò lên cao hơn.

“Này!” Cảm giác như có kiến bò trên chân, Nhạc Dư dựa vào cửa xe, mắt vẫn nhắm nghiền mà kêu lên. “Lại giở trò rồi đấy!”

Hoắc Tuân rút tay về, vuốt phẳng nếp nhăn trên váy cô, rồi nhặt giày đi lại cho cô, nghiêm túc nói: “Về đến nhà rồi.” Anh có giở trò gì đâu.

Đâm Xuyên (H)

Quần áo vương vãi trên sàn nhà từ cửa vào đến phòng tắm. Hơi nước nóng ẩm mờ ảo cùng tiếng nước chảy ào ạt vọng ra từ cánh cửa phòng tắm khép hờ.

Trước bồn rửa mặt lớn bằng đá cẩm thạch, Hoắc Tuân đứng, Nhạc Dư ngồi trên thành bồn. Hai ngón tay thon dài của anh đang khám phá nơi sâu thẳm ẩm ướt của cô. Vách thịt non mềm co bóp, mút chặt lấy ngón tay anh như hàng vạn chiếc miệng nhỏ đang tham lam hút lấy. Dịch nhờn trơn tuột chảy tràn, theo kẽ mông nhỏ xuống khi ngón tay anh rút ra.

“Ưm…” Nhạc Dư vịn chặt lấy bờ vai rộng của Hoắc Tuân, vô thức ưỡn cong bụng dưới, đôi môi âm hộ đỏ mọng, ướt át tựa cánh hoa vừa hé nở. Chẳng bao lâu sau, khi ngón tay anh đang khuấy đảo bên trong, tìm kiếm những điểm nhạy cảm nhất, mũi chân Nhạc Dư duỗi căng, dòng dịch tình ái tuôn trào như suối, chảy qua khe hở giữa ngón tay và những lớp thịt mềm.

Nhân lúc dòng nước tuôn chảy, Hoắc Tuân tìm đến hạt ngọc đã sưng đỏ, khẽ vê nắn. Anh tách rộng hai đùi cô ra, đầu khấc căng cứng xoay tròn vài vòng trên lớp thịt mềm mời gọi rồi mới từ từ tiến vào sâu bên trong.

“Cái này sướng hơn, hay ngón tay sướng hơn?”

Nhạc Dư cúi đầu nhìn xuống, cây gậy thịt to lớn, dữ tợn đang xâm chiếm lãnh địa riêng tư của cô. Gò má ửng hồng không biết vì xấu hổ hay vì hơi nước nóng ẩm trong phòng, cô nheo mắt hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”

Bình luận

Để lại bình luận