Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Cái này.” Hoắc Tuân cười khẽ, rồi thúc mạnh một cú khiến Nhạc Dư rên lên một tiếng dài. Anh đỡ lấy đùi cô, ra hiệu cho cô giữ chặt lấy. Nhạc Dư ngoan ngoãn làm theo, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức. Cô khẽ nhích người về phía trước để vật nam tính của anh tiến vào dễ dàng hơn. Nào ngờ dịch ái đã chảy tràn xuống tận mông, khiến cô suýt nữa trượt khỏi thành bồn rửa.

Sau tiếng kêu kinh hãi của cô, Hoắc Tuân vội vàng kéo cô sát vào lòng. Động tác dưới thân vẫn nhanh và mạnh mẽ, nhưng nụ hôn của anh lại trở nên dịu dàng lạ thường. Anh tinh tế liếm dọc cần cổ thanh mảnh của cô, thì thầm rằng cô quá khít.

“Thả lỏng nào.”

Nhạc Dư trừng mắt nhìn anh, ôm chặt lấy anh hơn, những lớp thịt mềm bên trong lại càng siết chặt lấy vật đang xâm chiếm. Nghe anh khẽ rên lên một tiếng, cô đắc ý cười, nghiêng đầu cắn nhẹ lên cổ anh. Bụng dưới cô phập phồng theo từng nhịp thúc, hoa huyệt co bóp đầy quy luật như thể biết tự hô hấp, vây chặt lấy cây gậy thịt đang làm loạn bên trong.

Cô thì thầm: “Hoắc Tuân, anh tuyệt thật đấy.”

Và rồi, Hoắc Tuân chứng minh cho cô thấy, anh còn có thể tuyệt vời hơn thế nữa.

Anh bế bổng Nhạc Dư lên, tiếng da thịt va chạm bạch bạch không ngừng vang vọng bên tai. Đôi gò bồng đào căng tròn rung lắc ngay trước mắt anh, khơi gợi cơn thèm khát nguyên thủy. Anh đột ngột cúi xuống, tham lam mút mạnh lấy một bên, khiến đầu vú lập tức sưng đỏ như hạt đậu nhỏ. Nghe tiếng mút chùn chụt đầy ám muội, Nhạc Dư bất giác nghĩ đến cảnh cho con bú. Nhưng Hoắc Tuân đâu phải con trai cô.

Dương vật của anh cứng rắn tựa khúc gỗ, hung hãn đâm sâu vào bên trong, cú thúc nào cũng mạnh mẽ như muốn hất văng cô đi. Sợ ngã, Nhạc Dư bám chặt lấy anh, miệng không ngừng ưm a rên rỉ. Xương mu cô tê dại, dịch ái không ngừng tuôn chảy, tí tách rơi xuống sàn nhà lát gạch lạnh lẽo, chẳng kém gì những giọt mồ hôi đang lăn dài trên tấm lưng trần của anh.

Tư thế này khiến vật nam tính tiến vào sâu hơn bao giờ hết, thỉnh thoảng còn chạm đến tận cửa tử cung nhạy cảm. Nhạc Dư luôn có ảo giác như mình sắp bị đâm xuyên qua. Cả người cô căng cứng, quấn chặt lấy Hoắc Tuân, rồi đột nhiên co giật, tuôn trào như thác lũ.

Cô mệt đến rã rời tay chân, nước mắt sinh lý chảy dài trên má, giọng nói đứt quãng: “Hoắc Tuân… Mình lên giường đi… Em mệt quá…”

Hoắc Tuân có thói quen tập thể hình nên tư thế này không làm khó được anh. Nhưng với một kẻ lười biếng như cô, nếu không phải vì “tiểu biệt thắng tân hôn”, thì đừng hòng cô chịu thử cái tư thế vừa đi vừa làm tình khó nhằn này.

Hoắc Tuân đồng ý, nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái kết nối giữa hai người. Anh vững vàng bước ra khỏi phòng tắm, tiến thẳng vào phòng ngủ. Vừa thả người trong lòng xuống chiếc giường lớn êm ái, anh lập tức thúc mạnh trở lại, không đợi cho cô kịp định thần. Ham muốn dâng trào khiến anh điên cuồng ra vào. Chỉ trong chốc lát, tấm ga giường trắng muốt, khô ráo đã ướt đẫm dịch ái.

Nhạc Dư bị thúc đến mơ màng, cô chỉ biết ôm chặt lấy Hoắc Tuân, mặc cho anh chiếm hữu, đón nhận hàng trăm cú thúc nữa trước khi cả hai cùng đạt đến đỉnh cao khoái lạc.

Cuối cùng cũng xong. Nhạc Dư cuộn tròn người dưới thân Hoắc Tuân, định làm nũng thì nghe anh vừa hôn lên ngực cô vừa thì thầm: “Bảo bối à, mình làm thêm hiệp nữa nhé?”

“…”

Công ty có việc đột xuất, Hoắc Tuân phải rời Bắc Hoài sớm hơn dự định. Vì vướng tiết dạy, mãi đến khi tan học, Nhạc Dư mới thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của anh. Lúc đó, Hoắc Tuân đã yên vị trên máy bay.

Cứ ngỡ anh sẽ ở lại thêm được một buổi tối nữa. Nhìn mấy dòng chữ ngắn ngủi trên màn hình, Nhạc Dư cảm thấy hụt hẫng, nhưng không biểu lộ ra ngoài. Cô chỉ đột nhiên thấy khát khô cả họng, uống bao nhiêu nước cũng không đủ.

Thực ra, những tình huống đột xuất như thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần. Có đợt Hoắc Tuân bận rộn nhất, họ đã xa nhau gần hai tháng trời. Nhưng dù đã quen thuộc đến đâu, Nhạc Dư vẫn không thể hoàn toàn dửng dưng. Cô vẫn luôn cảm thấy có chút gì đó khó chịu. Những lúc yếu lòng, cô lại hay so sánh chuyện tình của mình với cặp đôi Dương Mai Mai.

Dương Mai Mai và bạn trai quen nhau qua mai mối, hẹn hò được nửa năm. Khác với cảnh yêu xa của cô và Hoắc Tuân, hai người kia ngày nào cũng có thể quấn lấy nhau mà không thấy chán. Ví dụ như lúc này, Nhạc Dư lại bắt đầu mơ mộng, nếu ngày nào Hoắc Tuân cũng ở bên cạnh cô thì sẽ thế nào nhỉ… Nghĩ đến đó, cánh tay cô bất giác nổi da gà.

Có lẽ đôi khi, khoảng cách lại là một điều tốt. Hoắc Tuân không phải vật sở hữu của riêng cô, cô cũng có cuộc sống của riêng mình. Ngày nào cũng dính lấy nhau thực sự rất nhàm chán. Mỗi người đều có cách sống riêng, trạng thái hiện tại của họ rất ổn, không cần phải suy nghĩ vẩn vơ làm gì.

Lại ngồi ngẩn người một lúc lâu, mãi đến khi cây bút bên cạnh lăn khỏi bàn, rơi xuống đất tạo thành tiếng động, Nhạc Dư mới giật mình hoàn hồn. Cô nhận ra hai ngày nay mình thường xuyên lo được lo mất một cách vô cớ.

Đến khi vào nhà vệ sinh, cô mới tìm ra nguyên nhân. “Dì cả” đến thăm. Xử lý xong xuôi, bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô nhe răng cười gượng gạo với hình ảnh phản chiếu trong gương, tự giễu: “Bảo sao lại ngớ ngẩn thế không biết.”

Bình luận

Để lại bình luận