Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Quan tâm hay mặc kệ, đó thực sự là một vấn đề nan giải.

Những lúc phân vân không biết phải làm sao, Nhạc Dư thường hỏi ý kiến Hoắc Tuân. Đó là thói quen hình thành sau nhiều năm gắn bó, khó mà thay đổi ngay được.

Cô nhắn tin cho anh: “Hôm nay em vô tình thấy tay của một học sinh nữ trong lớp, toàn vết bầm tím thôi. Anh thấy em có nên hỏi han con bé không?”

Nửa tiếng sau, Hoắc Tuân mới trả lời: “Em hỏi dò những người bạn thân thiết của con bé trước xem sao.”

Đọc tin nhắn, Nhạc Dư chợt hiểu ra. Đúng vậy, Trình Hoan rõ ràng là muốn che giấu vết thương, làm sao có thể chủ động kể cho cô biết được.

Điện thoại lại rung lên, một tin nhắn khác hiện ra.

“Nhưng em cũng đừng quá bận tâm. Con bé chỉ là học trò của em thôi.”

Nhạc Dư bĩu môi lẩm bẩm: “Đúng là lạnh lùng.” Nhưng cô vẫn nhắn lại đồng ý, rồi hỏi: “Lần này anh đi bao lâu mới về?”

Hoắc Tuân: “Nhanh nhất cũng phải năm ngày nữa.”

Nhạc Dư: “Tuy chỉ có năm ngày ngắn ngủi, nhưng em hy vọng anh giữ mình trong sạch, đừng tùy tiện dụ dỗ hồ ly tinh nào đấy.”

Hoắc Tuân: “Anh chỉ dụ dỗ đúng một cô hồ ly tinh là em thôi.”

Nhạc Dư bật cười thành tiếng, định trả lời thì nghe có người gọi mình.

“Thưa cô.”

Hoắc Tổng

Lục Thương đến văn phòng nộp bài tập bổ sung. Cậu nhập học đúng vào hôm Trình Hoan nghỉ phép, nên việc thiếu bài tập cũng là điều dễ hiểu.

Nhạc Dư giải thích giúp Trình Hoan. Thấy Lục Thương nộp bài xong mà vẫn chưa chịu đi, cô bèn hỏi: “Em quen với trường mới chưa?”

Hỏi câu này, cô có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Mấy hôm trước mải mê với Hoắc Tuân, cô thực sự chưa có thời gian quan tâm đến cậu học sinh mới chuyển đến này, đúng là chưa làm tròn trách nhiệm của giáo viên chủ nhiệm.

Nhưng Lục Thương lại chẳng hề nể nang, cậu thẳng thừng đáp: “Chưa ạ.”

Nhạc Dư nuốt ngược câu “Quen là tốt rồi” đã chuẩn bị sẵn vào bụng, cô liếm môi nói: “Vậy phải cố gắng thích nghi sớm nhé. Giờ em học lớp 11 rồi, lơ là một chút là sau này khó theo kịp lắm đấy.”

Lục Thương nghe xong, bỗng hỏi một câu chẳng liên quan: “Cô ơi, lúc nào cô nói chuyện cũng nghiêm túc thế ạ?”

“Hả?”

Cậu lại quay mặt đi, vẻ mặt vẫn bình thản. “Dạ không có gì.” Rồi lập tức xoay người rời đi.

Nhạc Dư ngơ ngác. Câu nào của cô có vấn đề à? Sau khi ngẫm nghĩ vài lần, chắc chắn mình không nói gì sai, cô bắt đầu thấy bực bội. Cái cậu Lục Thương này, sao lại có thể nói chuyện với giáo viên như thế chứ!

Càng nghĩ càng ấm ức, Nhạc Dư gõ bàn phím lia lịa, kể tội Lục Thương với Hoắc Tuân. Ai ngờ anh chỉ hỏi đúng một câu: “Nam hay nữ?”

Nhạc Dư đọc xong mà tối sầm mặt mũi, dứt khoát quay sang chấm bài kiểm tra chính tả. Đúng là phí lời.

Khi Lục Thương nhìn thấy Nhạc Dư ở cổng chính khu chung cư Vọng Sơn, cậu bất giác thở phào nhẹ nhõm. Biết ngay là không nhìn nhầm mà.

Lần đầu tiên Lục Thương gặp Nhạc Dư không phải ở trường Bắc Hoài, mà chính là ở khu Vọng Sơn này. Cậu chuyển đến đây nửa năm trước, vừa đến đã chạm mặt cô. Lúc đó, cô bước ra từ siêu thị đối diện khu chung cư, một tay xách túi đồ ăn vặt lớn, tay kia nghịch điện thoại giết thời gian, có vẻ như đang đợi ai đó. Chỉ là, cậu chưa kịp thấy người cô đợi là ai thì đã đi vào trong khu mất rồi.

Vọng Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Sau khi chuyển đến, Lục Thương thỉnh thoảng lại gặp Nhạc Dư vài lần. Cậu để ý thấy, dù là đi dạo, đi mua sắm hay ra ngoài, cô đều đi một mình. Suốt một thời gian, Lục Thương cứ ngỡ Nhạc Dư cũng sống một mình như cậu. Mãi cho đến khi nhìn thấy cô và một người đàn ông khác thân mật đi vào khu chung cư, cậu mới biết, hóa ra người ta đã có bạn trai. Sống một mình không có nghĩa là độc thân.

Đã một tiếng trôi qua kể từ lúc tan học. Lục Thương vừa mua xong bao thuốc lá, quay ra thì thấy Nhạc Dư đang xuống taxi. Cậu vô thức lùi lại vào trong siêu thị. Người lạ mà cậu thỉnh thoảng gặp trong nửa năm qua bỗng dưng trở thành cô giáo chủ nhiệm của mình. Lục Thương nghĩ, thật là bất tiện chết đi được.

Cậu tựa người vào cửa kính siêu thị, nhìn Nhạc Dư đi vào khu chung cư, bất giác nhớ lại giọng điệu nghiêm túc, khuôn phép của cô khi nói chuyện với cậu trong văn phòng ban nãy. Đúng là có chút giống người lớn tuổi.

Cậu khẽ “xì” một tiếng, thầm nghĩ, nghề giáo viên đúng là khiến con người ta thay đổi. Có lần, cậu từng nghe thấy Nhạc Dư nói với người đàn ông đang ôm cô rằng…

“Tối nay đến lượt em ở trên.” Giọng cô ngọt lịm như đường.

Về đến nhà, Nhạc Dư nấu vội bát mì gói. Vừa bưng ra bàn, cuộc gọi video của Hoắc Tuân đã đến đúng giờ. Thấy cô đang ăn mì, Hoắc Tuân nhíu mày. “Lại ăn mấy thứ linh tinh không dinh dưỡng.”

Bình luận

Để lại bình luận