Chương 101

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 101

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cầu Thang Tình Ái và Chiếc Nhẫn Định Ước (H)

Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ trong phòng khách chiếu sáng từng bậc cầu thang bằng đá cẩm thạch trắng muốt, phơi bày trọn vẹn khung cảnh yêu đương nồng cháy. Nhạc Dư nhắm nghiền mắt, không dám nhìn xuống, chỉ có thể bám chặt lấy lan can lạnh lẽo, mặc cho người đàn ông phía sau điên cuồng luật động. Túi ngọc rắn chắc vỗ đều đặn lên bờ mông căng tròn của cô, tạo thành những âm thanh phành phạch đầy kích thích. Cô ưm ưm a a không thành tiếng, vành mắt lại một lần nữa ướt đẫm vì khoái cảm mãnh liệt xen lẫn sự xấu hổ.

Gậy thịt vào quá sâu, vừa sung sướng vừa đáng sợ. Tiếng rên của Nhạc Dư ngày càng lớn hơn, hòa cùng tiếng nước giao hoan vang vọng khắp không gian rộng lớn, như một nỗ lực vô vọng để xua đi cảm giác trống trải và bất an.

Hoắc Tuân thúc mạnh thêm vài chục cú nữa, âm thanh mê loạn của cô như liều thuốc kích thích khiến anh càng thêm hưng phấn. Anh cắn nhẹ lên vành tai cô, giọng khàn đặc đầy dụ dỗ: “Bảo bối, kêu to hơn nữa đi em.”

Lúc này Nhạc Dư đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn biết bản năng hưởng thụ khoái cảm. Vùng bụng dưới nhấp nhô kịch liệt, một giọt mật dịch trong suốt chảy dọc theo bắp đùi thon thả, từ từ lăn xuống bậc thang. Chợt, cơ thể cô co giật mạnh mẽ, hoa huyệt siết chặt lại, tuôn trào từng đợt dịch ấm nóng, đồng thời ép Hoắc Tuân phải cùng cô đạt đến cực khoái.

Hoắc Tuân: “…” Anh còn chưa kịp làm gì mà!

Lúc được bế vào phòng ngủ, mặt Hoắc Tuân vẫn còn đen như đít nồi vì bị “cướp cò”. Nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ, sắc mặt anh đã tươi tắn trở lại, tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Nhạc Dư thì ngược lại, mệt lả cả người. Miệng lưỡi tê rần vì phải “phục vụ” anh sau đó, hạ thân thì mỏi nhừ. Cô nằm sấp trên giường, bắt anh mát xa eo cho mình. Mười phút sau mới chịu tha cho anh. Thấy anh còn đủ sức ngồi dậy đọc sách, cô không khỏi phàn nàn: “Hoắc Tuân, sau này anh nhẹ nhàng một chút được không?”

Anh thở dài, đặt sách xuống. “Anh mà nhẹ nhàng thì em lại chê.”

Bị nói trúng tim đen, Nhạc Dư đỏ mặt vùi đầu vào gối, lí nhí phản bác: “Em đâu có.”

Hoắc Tuân không nỡ cười cô, anh kéo vai cô nhưng không được, đành nằm xuống ôm cô vào lòng. “Ừ, anh mới là loại người đó.”

“Chính xác!” Nhạc Dư lập tức đắc chí ngẩng đầu lên, “Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận!”

“Để chuộc lỗi,” anh nói, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, “anh đã chuẩn bị một món quà cho em.”

Cô khẽ ngọ nguậy trong lòng anh. “Quà gì thế?”

“Ở trong vali ấy. Em thử tìm xem. Tìm được thì là của em.”

Nhạc Dư bán tín bán nghi ngồi dậy, lục lọi trong chiếc vali Hoắc Tuân để ở góc phòng. Ngoài quần áo sạch sẽ được gấp gọn gàng thì chẳng có gì đặc biệt. Cô lẩm bẩm: “Làm gì có quà đâu. Anh lại lừa em rồi.”

“Tìm kỹ lại xem nào,” anh nhắc, ra hiệu cho cô chú ý đến các góc khuất, “Nó không lớn đâu.”

“Bí ẩn thế.” Nhạc Dư liếc anh, rồi tiện tay túm một chiếc áo hoodie lên định mặc vào. Một chiếc hộp nhỏ bọc nhung đỏ sẫm bất ngờ rơi ra từ trong áo, nhẹ nhàng đáp xuống tấm thảm trải sàn.

Nhạc Dư sững người. Cô cúi xuống nhặt chiếc hộp vuông vức lên, trái tim chợt đập loạn nhịp. Cô khựng lại, quên cả phản ứng.

Không biết Hoắc Tuân đã đến bên cạnh cô từ lúc nào. “Mở ra xem đi em.”

Mũi Nhạc Dư đột nhiên cay cay. Cô ném chiếc hộp vào lòng anh, giọng hờn dỗi. “Làm gì có ai cầu hôn kiểu này chứ?” Chẳng có chút lãng mạn bất ngờ nào cả!

Hoắc Tuân bắt lấy chiếc hộp, mở nắp ra, giơ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trước mặt cô. “Anh cứ nghĩ chúng mình đã đủ hiểu nhau, không cần mấy hình thức rườm rà đó nữa.”

Nhạc Dư khịt mũi, cố nén nước mắt. Cô chống gối đứng dậy, bộ đồ ngủ hình thỏ con trên người xộc xệch đến buồn cười. Cô quay mặt về phía cửa sổ, giọng nói nghẹn ngào: “Dù sao cũng phải diễn một chút chứ! Không thì sau này em biết khoe với người khác thế nào!”

Hoắc Tuân nhìn bóng lưng cô, cố gắng nín cười. Một lát sau, anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô, rồi từ từ quỳ một gối xuống. Động tác gọn gàng, dứt khoát, thành thục như đã luyện tập cả ngàn lần. Anh ngước nhìn cô, ánh mắt chân thành và sâu thẳm, giọng nói trầm ấm đầy cảm xúc: “Xin hỏi cô giáo Nhạc, em có bằng lòng lấy anh, một thương nhân đầy mùi tiền này làm chồng không?”

Câu nói ấy đưa Nhạc Dư trở về những ngày đầu tiên họ quen nhau, khi cô còn đầy thành kiến, mắng anh là kẻ sặc mùi tiền, hám lợi, lấy thế ép người. Lúc đó, anh chỉ cười, bảo cô còn quá trẻ, sau này sẽ hiểu. Giờ đây, cô đã hiểu. Cô đã rơi vào lưới tình với chính “anh thương nhân đầy mùi tiền” ấy lúc nào không hay.

Cô không dám quay lại nhìn anh ngay. Rõ ràng khung cảnh chẳng hề lãng mạn, vậy mà nước mắt cô cứ thi nhau rơi xuống. Hoắc Tuân kiên nhẫn đợi. Đến khi cô ngừng khóc, lau khô mặt, cô mới chậm rãi xoay người lại, cúi xuống nhìn anh, rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên tay anh. Viên kim cương dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt.

“Ai lại mặc đồ ngủ cầu hôn bao giờ…” Cô lẩm bẩm, cố gắng phá vỡ bầu không khí quá đỗi nghiêm túc này. Bộ đồ ngủ đôi hình thỏ và gấu của họ thật đáng yêu, nhưng dùng để cầu hôn thì… thật hài hước.

Hoắc Tuân vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, nụ cười dịu dàng trên môi không hề tắt. Anh thành kính lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Lần này, Nhạc Dư hít một hơi thật sâu. Cô không nói “Em đồng ý” mà cầm lấy chiếc nhẫn từ tay anh, tự đeo vào ngón áp út của mình. Kích cỡ vừa như in. Cô ngẩn ngơ ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay hồi lâu, rồi lúng túng bình luận: “Trông… cũng hợp phết.”

Hoắc Tuân đứng dậy, kéo cô vào lòng, trêu chọc: “Sau này thể nào em cũng bị nhiễm mùi tiền từ anh, có ngại không?”

Nhạc Dư giẫm nhẹ lên chân anh, một cái giẫm không hề đau đớn. “Từ ngày đầu tiên em ở bên anh, chúng ta đã cùng một giuộc rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận