Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Phải biết rằng, thời còn đi học, sự nổi tiếng của Chu Hạ gần như cả trường đều biết.

“Em nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Hà Niên cầm túi táo đã thanh toán xong, đi đến bên cạnh Tiêu Thần Thần.

Giọng nói ấm áp của chồng kéo Tiêu Thần Thần về thực tại. Cô ta cười, lắc đầu: “Không có gì. Mình về thôi anh.”

*

Chu Hạ đứng ngẩn người trước quầy sô-cô-la. Cô vô thức sờ lên vòng eo phẳng lì. Ăn cái này sẽ béo. Cô tự nhủ.

Sau đó, cô dứt khoát vơ lấy hai hộp sô-cô-la đắng, loại 85%, bỏ vào xe đẩy.

Cô lượn lờ khu đồ ăn vặt thêm hai vòng, ghé qua khu đồ gia dụng, cốt để kéo dài thời gian. Khi cô đoán chắc Tiêu Thần Thần và chồng đã rời đi, cô mới quay lại khu hoa quả, cầm lấy hộp dâu tây ưng ý nhất.

Chu Hạ tự biết, cô không cần trốn tránh. Chỉ là cô muốn xác nhận một điều: Người đàn ông bên cạnh Tiêu Thần Thần lúc này, có còn là người kia hay không.

May mà không phải.

Lúc ra khỏi siêu thị, trời đã ngớt mưa. Chu Hạ nhẹ nhàng tránh những vũng nước đọng, về nhà. Dâu tây được rửa sạch, đặt ngay ngắn trên bàn, nhưng cô đột nhiên cảm thấy kiệt sức. Cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời.

Cô về phòng, ngã vật ra giường, kéo chiếc chăn bông quấn chặt lấy mình.

Nếu như thời gian là một dòng sông, nếu như có đủ can đảm để lội ngược dòng, quay về những năm tháng trung học ấy… liệu mọi thứ có khác đi không?

Đáng tiếc, thời gian không bao giờ chờ đợi.

*

Đồng phục giặt từ hôm trước vẫn còn ẩm. Chu Hạ đành lục tung tủ đồ, tìm một chiếc sơ mi trắng đơn giản. Dù sao cũng chỉ là sơ mi trắng, ngoài họa tiết thêu chìm ở cổ áo, cũng chẳng khác đồng phục là mấy.

Vừa ra tới cửa, Chu Hân (mẹ cô) đã dúi vào tay cô một quả táo. “Trên đường nhớ mua hộp sữa. Con gái con đứa toàn bỏ bữa sáng.”

Chu Hạ gật đầu cho qua. Cửa nhà vừa đóng lại, cô liền cắn quả táo, tiện tay rút sợi dây chun trên cổ tay, buộc vội mái tóc xoăn dài lên, mặc kệ nó có rối bù. Cô vừa gặm táo, vừa lững thững đi về phía cửa hàng tiện lợi ở cổng khu.

Chưa kịp đến nơi, một bóng người đã chặn đường cô.

“Chu Hạ, chào… chào buổi sáng!”

Chu Hạ nhíu mày. Gương mặt trắng nõn hoàn mỹ lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Cái tên nam sinh này đã “mai phục” ở đây hơn một tuần rồi.

Họ học cùng trường. Cậu ta cứ lẽo đẽo theo cô mỗi sáng, Chu Hạ cũng chẳng tiện nói gì nặng lời.

Nhưng thấy cậu ta sáng sớm tinh mơ, tóc tai còn ẩm sương, đã đứng đây chờ mình, Chu Hạ không nỡ làm lơ như mọi ngày. Cô gật đầu: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Nham như bị một luồng điện giật. Cậu ta biết ngay sự kiên trì của mình sẽ có kết quả mà!

Cậu ta nào biết, trước cậu ta, không biết bao nhiêu kẻ đã thất bại thảm hại. Thậm chí có những kẻ còn khoa trương hơn cậu ta gấp bội.

Từ khi lên cấp hai, ngũ quan của Chu Hạ vốn đã sắc sảo nay lại càng nở rộ, như đóa hoa rực rỡ nhất. Cô đi giữa đám đông, tựa như một vầng sáng di động.

Vẻ đẹp đó, là con dao hai lưỡi.

Nó biến cô thành “tình địch giả tưởng” của mọi nữ sinh, và cũng là “ánh trăng sáng” trong lòng vô số nam sinh.

Chu Hạ chưa bao giờ thiếu vận đào hoa. Nhưng người có thể lọt vào mắt xanh của cô, e rằng chưa từng tồn tại.

Mua sữa xong, Chu Hạ bước ra. Đi được vài mét, Thẩm Nham mới hoàn hồn, vội đuổi theo, ỷ vào việc vừa được cô chào mà cả gan đi song song.

“Ngay cả lúc uống sữa trông cậu cũng đẹp nữa.” Cậu ta buột miệng.

Đối lập với ánh mắt si dại đó, Chu Hạ chỉ thấy phiền phức.

“Phiền cậu giữ khoảng cách.” Giọng cô lạnh như nước đá.

Tim Thẩm Nham hẫng một nhịp. “Hả?”

“Tớ không thích đi chung với người khác.”

Thẩm Nham cứng họng. Cậu ta đành lùi lại vài bước, giữ đúng “khoảng cách an toàn” như mọi khi.

Hóa ra lời đồn Chu Hạ khó theo đuổi, không phải chỉ là lời đồn.

Ném vỏ hộp sữa rỗng vào thùng rác, Chu Hạ xốc lại quai cặp, thong thả bước đi.

Ánh mắt cô, bất giác, lại dán vào cái gáy của nam sinh đang đi phía trước.

Cái gáy này… rất đẹp.

Chu Hạ thầm nghĩ.

Bình luận

Để lại bình luận