Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chỉ là, vấn đề mới lại nảy sinh.

Chu Hạ giơ tay, nét mặt thản nhiên đến lạ. “Tớ không muốn làm mỹ nhân ngủ say. Tớ muốn làm phù thủy.”

Cuối cùng, Chu Hạ toại nguyện ẵm vai phù thủy, kẻ buông lời nguyền độc địa.

Khi Chu Hạ đã từ bỏ vai nữ chính, việc chọn nam chính cũng trở nên dễ dàng. Sau khi phân vai xong, không khí lớp lại hòa thuận đến lạ.

Phần diễn của phù thủy không nhiều. Chu Hạ chỉ tập vài buổi là thuộc thoại, trong khi đám nhân vật chính vẫn đang cãi nhau chí chóe vì lời thoại và diễn xuất. Cô, ngược lại, rảnh rỗi vô cùng.

Buổi tự học chiều trước hôm diễn, cả lớp kéo đến hội trường để tổng duyệt.

Tiết mục của lớp Chu Hạ ở khoảng giữa. Chưa đến lượt, cô ung dung ngồi dưới hàng ghế khán giả nghịch điện thoại, thỉnh thoảng vẫn nghe loáng thoáng tiếng xì xào của mấy nữ sinh hàng trên.

“Kia là Đường Tốn kìa! Trời ơi, sao mà cao thế!”

“Mẹ ơi, ảnh đẹp trai xỉu…”

“Tự nhiên tớ thấy ghen tị với con bé Lọ Lem lớp bên cạnh quá.”

Đường Tốn?

Chu Hạ lật lại kho ký ức ít ỏi của mình. Không có bất cứ ấn tượng gì về nhân vật này.

Cũng phải thôi. Cô vốn không chơi với đám con gái, còn với con trai thì luôn giữ khoảng cách. Ở trường, ngoài giờ học là giờ ngủ, cô chẳng bao giờ đi hóng chuyện.

Mãi đến ngày hôm sau, Chu Hạ mới hối hận. Lẽ ra hôm tổng duyệt, cô nên ngẩng đầu lên, dù chỉ một lần, để nhìn trộm phong thái của Đường Tốn.

*

Đường Tốn bước vào Hòa Kỉ. Ánh mắt anh lướt qua Chu Hạ đúng một giây, lạnh nhạt, rồi rời đi.

Sự dửng dưng đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Chu Hạ giữa trời tháng Hai. Cô bừng tỉnh.

Phải rồi, làm sao anh còn nhớ cô là ai?

Bọn họ, tính cả câu mượn mũ, còn chưa từng nói với nhau quá mười câu.

Chu Hạ hoảng hốt cúi đầu, luống cuống vặn nắp chai nước. Ngay cả Linh An cũng nhìn ra sự bối rối của cô.

“Chị Hạ Hạ, chị sao thế?”

“… Không sao.”

Chu Hạ đột nhiên mất hết sức lực. Cô đặt chai nước xuống quầy. “Chị… chị vào xem bếp thế nào.”

“À, vâng.”

Chu Hạ đi rất nhanh, cô vén mấy lọn tóc mai ra sau tai, ánh mắt không biết nên dừng ở đâu.

Đây là lần đầu tiên Linh An thấy dáng vẻ này của Chu Hạ.

Trong mắt cô bé, bà chủ của mình luôn là người điềm tĩnh, rõ ràng cũng hít thở không khí như người thường, nhưng lại mang đến cảm giác “không nhiễm khói bụi trần gian”.

Có thể khiến bức tường băng của Chu Hạ rạn nứt, là vì người đàn ông vừa bước vào sao?

Linh An tò mò nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ. Anh ta… thật sự quá xuất chúng. Ánh nắng lướt trên gò má anh ta cũng chỉ như một thứ phụ kiện làm nền.

Tuổi tác anh ta tương đương Chu Hạ, nhưng toàn thân toát ra mị lực của người đàn ông trưởng thành. Anh ta vừa gọi đồ uống, giờ đang lật một cuốn tạp chí tài chính.

Trước đây, Linh An luôn thấy không ai xứng với Chu Hạ.

Nhưng khi người đàn ông này xuất hiện, Linh An lại cảm thấy, họ sinh ra là để cho nhau.

Chỉ là, Linh An tuyệt đối không ngờ, Chu Hạ, người vừa chạy trối chết, lát sau lại đích thân bưng cà phê ra cho người đàn ông đó.

“Latte của anh đây ạ.”

“Cảm ơn.” Đường Tốn lịch sự gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi tạp chí.

Quả nhiên, không một chút ấn tượng.

Hô hấp của Chu Hạ như nghẹn lại. Cô lấy hết dũng khí, kéo ghế, ngồi xuống đối diện Đường Tốn.

“Đường Tốn.”

Lần này, anh ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Cô biết tôi?”

“Chúng ta từng học chung trường. Lớp 5 và lớp 6. Tôi là Chu Hạ.” Cô giấu bàn tay đang siết chặt dưới gầm bàn, móng tay bấm vào da thịt, đau âm ỉ.

Bình luận

Để lại bình luận