Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cô đợi đúng nửa giờ.

Kế hoạch “tình cờ” xem chừng đã thất bại.

Chu Hạ lắc lắc ly sô-cô-la đã nguội, chất lỏng màu nâu nhạt dính vào thành ly, giống như trái tim vỡ vụn của cô.

Bụng trướng lên khó chịu. Cô cất điện thoại, chán nản rời đi.

Có lẽ ông trời thích trêu ngươi. Chu Hạ vừa vẫy một chiếc taxi, liền thấy Đường Tốn đứng ở bên đường đối diện.

Hai mắt cô sáng rực. Cô vội vàng xin lỗi tài xế, chạy qua lối sang đường, nhưng Đường Tốn đã đi cách cô một đoạn.

Mới vào thu. Chu Hạ mặc áo sơ mi mỏng, khoác ngoài một chiếc áo gió, chân đi giày cao gót. Bộ trang phục này tuyệt đối không thích hợp để đuổi theo người khác.

Cô cắn răng chạy theo. Mắt thấy sắp đuổi kịp, cô lại do dự.

Cái “tình cờ” này có giả quá không?

Cô nghĩ ra một kịch bản sứt sẹo.

Cô sẽ giả vờ bị trật chân.

Hai người rất gần. Cô chỉ cần “A” lên một tiếng, anh chắc chắn sẽ quay lại…

Chu Hạ còn chưa kịp “A”, thì Đường Tốn đột ngột rẽ ngang.

Cô quýnh lên, buột miệng gọi: “Đường Tốn!”

Anh dừng bước, quay đầu lại.

Chu Hạ vẫy tay, kích động đến mức mất thăng bằng. Gót giày cao gót lọt thẳng vào khe cống thoát nước.

“Á!”

Lần này, cô thật sự bị trật chân.

Một cơn đau buốt nhói từ mắt cá chân xộc thẳng lên đại não. Nước mắt Chu Hạ ứa ra. Cô kiềm chế tiếng kêu, nhưng không thể kiềm chế cơn xấu hổ.

Cô chưa từng thảm hại như vậy, lại còn ngay trước mặt Đường Tốn.

“Có đau không?”

Chu Hạ ngẩng lên, đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng của anh.

Không hỏi vì sao cô ở đây. Không hỏi vì sao cô bất cẩn. Câu đầu tiên là, “Có đau không?”

Rõ ràng biểu cảm của anh vẫn lạnh nhạt, nhưng trong khoảnh khắc, Chu Hạ thấy ấm áp vô cùng.

Mất mặt, đau đớn, đều không quan trọng bằng một câu hỏi của Đường Tốn.

Cô tủi thân, hít hít cái mũi ửng đỏ: “Đau.”

Đường Tốn nhìn mắt cá chân đang sưng lên với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Anh nhíu mày: “Đừng cử động. Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

“Vâng.”

Anh định bế cô lên, nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng chuyển thành dìu cô, để cô dựa vào cánh tay mình.

Chu Hạ không được “bế kiểu công chúa”, hơi tiếc nuối, nhưng mùi hương nam tính trên người anh nhanh chóng làm cô thỏa mãn.

Dù rất đau, nhưng… rất đáng giá.

*

Mắt cá chân bị quấn một lớp băng dày.

“Cậu ở đây đợi tôi.”

“Ừm.”

Đường Tốn đi rồi, Chu Hạ sờ lên cánh tay mình, nơi hơi ấm của anh còn vương lại. Cô khẽ vuốt ve, ý cười lan trên khuôn mặt. Trông cô lúc này, giống hệt một con yêu tinh vừa quyến rũ được người.

Bình luận

Để lại bình luận