Chương 43

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 43

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trong phòng hơi tối, Chu Hạ kéo rèm cửa sổ ra. Ánh nắng chiều màu hổ phách dịu dàng tràn vào, phủ lên mọi vật một lớp bụi vàng óng ánh, giống như tâm trạng thầm kín, vừa cẩn thận lại vừa vui sướng của cô năm nào.

“Trước đây em đã thích anh.” Giọng cô nhẹ như hơi thở. “Từ năm lớp mười một.”

Đường Tốn đứng sau lưng cô, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm tựa lên đỉnh đầu cô. “Vì sao?”

“Còn có thể vì sao nữa.” Cô hơi dỗi. “Em cũng rất tầm thường. Giống như bao nhiêu người khác, nhìn trúng cái mặt đẹp trai của anh thôi.”

Anh bật cười khe khẽ, hơi thở ấm nóng phả vào tóc cô. “Vậy anh phải cảm ơn ông trời đã cho anh cái mặt để em nhìn trúng.”

Chu Hạ quay đầu lại, đôi mắt long lanh nhìn anh. “Anh… không có ấn tượng gì về vở kịch năm đó sao?”

“Có một chút.” Anh trầm ngâm. “Là… lúc đó em bắt đầu thích anh?”

“Đúng vậy. Khoảnh khắc anh quay lại nói ‘Chờ tôi một lát’… Anh thật sự rất mê người.”

Lông mày Đường Tốn khẽ nhíu lại. Anh như có điều gì khó nói, nhưng cuối cùng chỉ hỏi: “Vậy sao không thổ lộ với anh?”

“Anh không biết lúc đó anh nổi tiếng thế nào đâu! Vừa lạnh lùng khó gần, lại còn có ‘bạn gái’ kè kè bên cạnh nữa chứ.”

“Nhưng…”

Chu Hạ ngắt lời anh: “Làm sao em biết được mối quan hệ thật sự của anh và Tiêu Thần Thần lúc đó chứ.”

“Sau đó… em chuyển trường.” Đường Tốn đột ngột nói.

Chu Hạ sững lại, rồi gật đầu. “Đúng. Sau đó em chuyển trường. Rồi sau này… em lại gặp được anh.”

“Em xem,” anh vuốt ve má cô, giọng nói đầy tự tin, “Anh vừa gặp lại em, đã như trúng phải bùa mê, ‘mã bất đình đề’ chạy đến bên cạnh em còn gì.”

Chu Hạ ngẫm lại. Đúng là ngoại trừ lần đầu tiên ở quán cà phê là cô chủ động, những lần sau đều là anh tìm cớ tiếp cận cô. Cô gãi cằm, coi như đồng ý với lời anh nói. “Thì ra em lợi hại như vậy.”

“Cho nên,” anh nhìn sâu vào mắt cô, “hồi cấp ba, em hoàn toàn không cần lo lắng những yếu tố bên ngoài đó. Anh chắc chắn, lúc đó anh cũng sẽ thích em, giống như bây giờ.”

“Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng ở bên nhau rồi.” Chu Hạ nhún vai. Cô biết, năm đó mình quá nhút nhát. Tiêu Thần Thần hay những “tình địch” khác, chỉ là cái cớ. Ngay cả bây giờ, nếu không có tám năm thầm thương trộm nhớ làm động lực, có lẽ cô vẫn chỉ là con rùa rụt cổ.

Mái tóc Chu Hạ mềm mại dưới ánh hoàng hôn. Đường Tốn nghịch lọn tóc mai của cô, cúi xuống thì thầm bên tai: “Vậy… em có hy vọng, trước kia anh biết em không?”

Không đoán được suy nghĩ của anh, cô thành thật: “Không hy vọng.”

Trong lòng Đường Tốn khẽ thở dài. Anh không hỏi thêm nữa, chỉ dịu dàng hôn lên đuôi mắt cô. Lông mi cô vừa dày vừa cong, khẽ run lên như cánh bướm, khiến tim anh đập lạc nhịp.

Chu Hạ là của anh. Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại.

*

Chu Hạ gần như trần trụi, quỳ trên giường, tấm lưng ong mềm mại thấm đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Hai đỉnh đồi sưng đỏ vì bị dày vò khẽ run rẩy theo từng nhịp thở. Vòng eo thon nhỏ như cành liễu, cong lên một đường cong chết người.

“Vào đi anh… nhanh lên…” Cặp mông căng tròn đẩy cao, tách ra hai bên, để lộ “cánh hoa” đỏ ửng đã thấm đẫm “mật dịch”, nhỏ giọt xuống ga giường trắng tinh.

Đường Tốn dùng sức xoa nắn cặp mông ấy một lượt, chất lỏng ướt át dính đầy tay. Anh dùng vài động tác đơn giản để giải phóng “vật đàn ông” đang căng cứng như sắp nổ tung. Eo trầm xuống, “thanh cứng rắn” cắm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất.

“Ưm…” Bụng dưới Chu Hạ căng trướng, một cảm giác thỏa mãn tê dại lan tỏa đến từng lỗ chân lông. “Thật… tuyệt…”

Đã hai tuần kể từ lần đầu tiên của họ. Hai tuần này, Đường Tốn giống như con sói đói, hận không thể ngày đêm chôn vùi trong cơ thể cô. Chu Hạ cũng vậy. Họ hòa hợp đến lạ kỳ, như thể sinh ra là để dành cho nhau.

Đường Tốn chỉ vừa tiến vào đã vội dừng lại, trêu chọc cô. Chu Hạ khó chịu ngứa ngáy, theo bản năng siết chặt bên trong lại. Động tác đó như một lời mời gọi, khiến anh không thể kiềm chế được nữa.

“Vật nam tính” cứng rắn chôn sâu trong “động hoa”. Đường Tốn nâng mông, rút ra rồi lại thúc mạnh vào. Tần suất nhịp nhàng, ba nông một sâu, khiến hai “cánh hoa” của Chu Hạ run rẩy không ngừng. “Ưm… a…”

“Hạ Hạ… sao lại chặt thế này?” Anh thì thầm, giọng khàn đặc. Chặt đến mức anh không dám dừng lại, sợ chỉ cần ngừng một giây sẽ bị kẹp đến “tước vũ khí đầu hàng”.

Chu Hạ cắn chặt môi, vùi mặt vào gối, không thốt nên lời, chỉ có thể ưỡn người đón nhận cơn mưa gió bão bùng từ phía sau. Hai “túi ngọc” trĩu nặng đập vào mông cô từng cái, từng cái một, vừa đau lại vừa tê dại. Cô chỉ có thể không ngừng xoay mông, để “vật cứng rắn” của anh cắm vào sâu hơn nữa.

Bình luận (0)

Để lại bình luận