Chương 56

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 56

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sáng sớm hôm sau, Chu Hạ đang say ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô lơ mơ với tay tắt đi, định ngủ tiếp thì Đường Tốn lay nhẹ vai cô.

“Hạ Hạ, anh phải vào bệnh viện một chuyến.”

Nghe thấy hai chữ “bệnh viện”, cơn buồn ngủ của cô bay biến. Cô bật dậy, mắt còn chưa mở hết. “Sao vậy? Anh không khỏe chỗ nào à?”

Mái tóc cô rối bù như tổ quạ. Anh nhẹ nhàng vuốt lại giúp cô, giọng nói dịu dàng: “Em ngủ tiếp đi. Không phải anh. Là mẹ anh… không cẩn thận bị ngã. Anh vào xem thế nào.”

“Dì bị ngã?” Chu Hạ mở to mắt. “Có nặng lắm không? Vậy… em đi cùng anh.”

Đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng của cô.

Đường Tốn nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười ấm áp. “Đi cùng anh?”

Chu Hạ không kịp suy nghĩ, gật đầu lia lịa. “Đúng vậy! Em đi với anh! Người lớn tuổi bị ngã không phải chuyện nhỏ đâu.”

Cô vừa nói vừa hấp tấp xuống giường tìm quần áo. Đường Tốn ngồi bên mép giường, ngắm nhìn cô. Vai nhỏ, eo thon, cánh tay mảnh khảnh giơ lên cởi đồ ngủ, để lộ tấm lưng trần mịn màng với hai hõm xương cánh bướm tinh tế. Cảnh đẹp ý vui.

Cô chọn một chiếc váy hoa nhí xinh xắn, phần eo được chiết lại càng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Nhưng khi mặc vào xong, cô lại đứng tần ngần mấy giây, rồi lại… cởi ra.

Cô quay lại nhìn anh, ôm chiếc váy trước ngực, ngượng ngùng cười. “Hay là… em nên ăn mặc… đoan trang hơn một chút nhỉ?” Lần đầu gặp mặt phụ huynh mà.

Đường Tốn ngoắc tay gọi cô lại. Cô hấp tấp chạy đến bên anh. Bộ ngực đầy đặn được áo lót nâng đỡ tạo thành một đường cong mê người. “Hay là… anh đi trước nhé?” Trong lòng cô vẫn còn chút e dè.

Bàn tay to lớn của anh vuốt ve vòng eo non mịn của cô, anh lắc đầu, lông mày nhướng lên đầy ẩn ý. “Đã nói muốn đi cùng, không được đổi ý.”

Chu Hạ vòng tay qua cổ anh, giọng nũng nịu. “Vậy… em nên mặc gì bây giờ?”

“Mẹ anh thích con gái mặc đồ sáng màu, xinh xắn.” Anh vùi mặt vào hõm ngực mềm mại của cô, hít một hơi thật sâu mùi hương cơ thể ngọt ngào. “Nhưng em đẹp như vậy, mặc gì cũng đẹp. Mẹ anh nhất định sẽ thích em.”

“Anh đánh giá em cao thế cơ à?” Cô nghịch vành tai anh. “Vậy em phải chọn bộ nào thật đẹp mới được.”

“Tùy em.”

Cuối cùng, Chu Hạ chọn một chiếc váy liền màu trắng tinh khôi, kiểu dáng đơn giản nhưng thanh lịch. Đường Tốn ban đầu muốn cô mặc màu đỏ cho nổi bật, nhưng cô không chịu. “Lần sau mặc màu đỏ. Đi bệnh viện mặc đồ đỏ, em thấy không hợp lắm.” Anh ngẫm lại cũng thấy có lý, nên không ép nữa.

*

Mẹ của Đường Tốn, bà Đặng Thư Ý, quả thật là một mỹ nhân. Vẻ đẹp của bà không phải kiểu sắc sảo, mà là sự dịu dàng, thanh lịch toát ra từ cốt cách. Dù đã ngoài năm mươi, nhưng trông bà chỉ như mới ngoài ba mươi.

Lúc Chu Hạ bước vào phòng bệnh, bà đang được y tá kiểm tra lại vết thương. Thấy Đường Tốn dắt theo một cô gái xinh đẹp, mắt bà sáng lên.

Chu Hạ hồi hộp đến mức tay chân lạnh ngắt. Đường Tốn siết nhẹ tay cô, giới thiệu: “Mẹ, đây là Chu Hạ, bạn gái con.”

“Chào dì ạ. Con là Chu Hạ.” Cô cúi đầu chào, rồi đưa bó hoa thược dược được gói cẩn thận cho bà. “Đường Tốn nói dì thích hoa. Con mua tạm bó này, mong dì không chê.” Cô cười ngọt ngào.

Bà Đặng Thư Ý vừa bị chồng (Đường Tuyển) mắng cho một trận vì tội bất cẩn, tâm trạng đang không tốt. Nhưng vừa nhìn thấy Chu Hạ, bao nhiêu bực bội trong lòng bà bay biến sạch. Bà vốn rất thích ngắm gái đẹp.

“Ôi dào, chê cái gì chứ! Dì thích lắm! Hoa con chọn đẹp thật đấy!” Bà cười tươi rói, đôi mắt hiền từ nhìn cô đầy thiện cảm. Bà quay sang lườm Đường Tốn. “Thằng nhóc ngốc này đứng đấy làm gì? Còn không mau lấy ghế cho Hạ Hạ ngồi!”

Chu Hạ thụ sủng nhược kinh, vội xua tay. “Dạ không cần đâu ạ. Con đứng được rồi.”

Cô vừa dứt lời, Đường Tốn đã mang ghế đến. Anh liếc mắt ra hiệu cho cô. “Đừng căng thẳng. Mẹ anh rất thích em.”

Trái tim đang treo ngược của Chu Hạ cuối cùng cũng hạ xuống. Cô kéo ghế ngồi xuống, hơi nghiêng người về phía bà Đặng Thư Ý. “Dì ạ.”

“Ừ, con gái xinh thật đấy.” Bà Đặng Thư Ý càng nhìn càng hài lòng. “Thằng Tốn nhà dì nó nhắc đến con suốt. Ngày nào dì cũng mong xem cô gái nào mà lợi hại thế, ‘khai thông’ được cái đầu gỗ của nó. Tốt! Tốt lắm! Hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật rồi!”

“Dì mới thật sự là đẹp ạ. Con không sánh được một phần của dì đâu.” Chu Hạ nói lời thật lòng.

Ai cũng thích được khen, nhất là được một cô gái trẻ đẹp khen. Bà Đặng Thư Ý vui đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn ra. “Hạ Hạ miệng ngọt thật đấy!”

Bà đang định nói thêm, khóe mắt thoáng thấy bóng người vừa bước vào cửa, nụ cười trên môi bà vụt tắt. Bà đột nhiên nhăn mặt, ôm lấy đầu gối. “Ối… đau quá! Cái đầu gối này đau chết mất!”

Chu Hạ giật mình, đứng bật dậy. “Dì đau ở đâu ạ? Có cần gọi bác sĩ không ạ?” Cô bối rối quay sang Đường Tốn. “Đường Tốn…”

Anh kéo cô lại bên mình, lắc đầu ra hiệu.

Đúng lúc đó, người đàn ông vừa bước vào lên tiếng, giọng trầm thấp, uy nghiêm. “Đừng giả vờ nữa. Tôi không mắng bà.”

Ngay lập tức, bà Đặng Thư Ý ngừng kêu đau, thản nhiên đặt chân xuống đất. “Chỉnh cái giường thấp xuống đi. Ngồi cao thế này đau hết cả lưng.”

Người đàn ông không nói gì, nhưng lại rất nghe lời, lập tức ngồi xuống chỉnh lại giường bệnh.

Chu Hạ lúc này mới hoàn hồn, quay sang nhìn kỹ người đàn ông đó. Ông có tướng mạo giống Đường Tốn đến bảy tám phần, chỉ có điều trông nghiêm nghị và lạnh lùng hơn nhiều. Đó chắc hẳn là ba của anh, ông Đường Tuyển.

Cô vội vàng cúi đầu chào. “Chào… chào chú ạ!”

“Chào con.” Ông Đường Tuyển khẽ gật đầu, rồi nở một nụ cười, tuy có hơi cứng nhắc, nhưng cũng đủ làm Chu Hạ bớt căng thẳng.

Giờ thì cô đã hiểu vì sao Linh An lại nói Đường Tốn khó gần rồi. Anh và ba mình đúng là cùng một khuôn đúc ra. Sở dĩ cô thấy anh dịu dàng, là bởi vì sự dịu dàng đó, anh chỉ dành riêng cho một mình cô mà thôi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận