Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tan học, Chu Hạ nán lại vì giáo viên chủ nhiệm nhờ sắp xếp lại sổ sách. Lúc cô bước ra khỏi cổng trường, hoàng hôn đã nhuộm tím cả khoảng trời, sân trường vắng lặng chỉ còn tiếng gió lùa qua kẽ lá xào xạc.

Cô vừa vặn nắp chai nước khoáng, định uống một ngụm cho dịu cơn khát thì một đám đông chặn đường. Năm, sáu nữ sinh, đồng phục trường bên cạnh, mặt mày hằm hằm.

Uống xong ngụm nước, Chu Hạ vặn chặt nắp chai, giọng lạnh tanh không chút cảm xúc. “Có việc gì?”

Đứa cầm đầu, tóc nhuộm vàng chóe, môi tô son đỏ lòm, trông già dặn hơn tuổi thật, hất hàm chỉ thẳng vào mặt cô. “Mày là Chu Hạ?”

“Là tôi.” Chu Hạ nghiêng đầu, tránh ngón tay trỏ vô lễ kia. Ánh mắt cô sắc lẻm, không chút sợ hãi.

“Vẫn còn vênh váo nhỉ?” Con bé rụt tay lại, khuôn mặt non choẹt cố tỏ vẻ hung dữ nhưng lại kệch cỡm. “Mày biết tội của mày chưa?”

Chu Hạ im lặng, chờ đợi.

“ĐM!” Con bé trợn mắt, gằn giọng. “Mày dám cướp bồ của Vi tỷ!”

Chu Hạ nhíu mày. “Ai cơ?”

Con bé mất kiên nhẫn. “Khổng Tồn! Thằng đó học lớp 12A3 trường tao! Mày dám nói mày không biết nó? Vì mày mà nó đòi chia tay Vi tỷ đấy!”

“Không biết.” Vi tỷ là ai cô còn chẳng rõ.

“…Mày đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Con bé bắt đầu xắn tay áo.

Chu Hạ liếc nhìn đám nữ sinh chân tay khẳng khiu, ăn mặc hở hang trước mặt. Toàn một lũ choai choai thích thể hiện. Cô hít một hơi, giọng nói vẫn bình tĩnh đến lạ. “Tôi không biết ai là Khổng Tồn. Anh ta chia tay ai, không liên quan đến tôi. Tôi nói xong rồi. Tránh đường.”

Con bé tóc vàng sững lại. Thấy Chu Hạ định lách qua, nó theo phản xạ giơ tay định túm lấy cô…

“Chát!”

Một tiếng động khô khốc vang lên. Chu Hạ đã nhanh như cắt giữ chặt lấy cổ tay con bé, năm ngón tay siết lại như gọng kìm. “Cô định làm gì?”

Cổ tay bị bóp đau điếng, con bé tóc vàng tái mặt, lắp bắp: “Tao… tao không làm gì cả!” Mấy đứa bạn đi cùng cũng sợ hãi lùi lại.

Chu Hạ nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt lạnh như băng. “Tôi đi được chưa?”

Cổ tay càng lúc càng đau nhức. Con bé sợ hãi gật đầu lia lịa. “Đi… đi đi! Mày đi mau!”

Chu Hạ lúc này mới buông tay, phủi nhẹ chỗ ống tay áo vừa chạm vào con bé kia, rồi thong thả bước đi, không thèm ngoảnh lại.

Cô đã gặp mấy vụ gây sự vớ vẩn kiểu này rồi. Kinh nghiệm cho thấy, càng tỏ ra yếu đuối càng bị bắt nạt. Cứ lạnh lùng, cứng rắn, đối phương tự khắc chùn bước.

Cô tưởng chuyện chỉ dừng lại ở đó.

Nhưng Chu Hạ đã lầm. Cô không ngờ, ngày hôm sau đến trường, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Những lời xì xào, những ánh mắt soi mói bắt đầu bủa vây lấy cô.

“Nghe nói nó cặp kè với đại gia.”

“Nhìn mặt thì ngây thơ, ai ngờ…”

“Loại lẳng lơ!”

Chu Hạ cố gắng phớt lờ, tự nhủ lòng mình đủ mạnh mẽ để không bị những lời đồn nhảm nhí đó làm tổn thương. Cô vẫn đi con đường của mình, mặc kệ người khác nói gì.

Nhưng đám đông thì không chịu để yên cho cô. Tin đồn ngày càng lan rộng, không chỉ trong trường cô mà còn lan sang cả trường bên cạnh. Những lời bàn tán sau lưng ngày càng ồn ào, trắng trợn. Ánh mắt của đám nam sinh nhìn cô cũng trở nên trần trụi, thèm thuồng hơn.

Sự việc lên đến đỉnh điểm vào ngày thứ ba, khi có kẻ lục cặp sách của cô, lôi ra một vỏ bao cao su còn mới.

Đó là đồ Chu Hân dúi vào cặp cô, dặn dò con gái phải biết tự bảo vệ mình.

Sự giáo dục giới tính tiến bộ của Chu Hân, qua miệng lưỡi thiên hạ, lại trở thành bằng chứng cho lối sống buông thả, đáng xấu hổ của Chu Hạ.

Cô cảm thấy đầu mình nặng trĩu. Có lẽ cô đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân. Cô mới mười bảy tuổi. Một cô gái mười bảy tuổi, làm sao chống chọi nổi với cả thế giới đang quay lưng lại với mình?

Tối thứ năm, Chu Hạ tự an ủi, cố gắng thêm một ngày nữa là cuối tuần, có thể tạm thời thoát khỏi cái địa ngục này.

Nhưng cuộc đời luôn thích trêu ngươi.

Sáng thứ sáu, trên con đường đến trường quen thuộc, Chu Hạ lại gặp Thẩm Nham, cậu nam sinh từng lẽo đẽo theo cô mỗi sáng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận