Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mấy ngày sau đó, tâm trạng của Chu Hạ cứ lúc tốt lúc xấu. Thái độ của cô đối với Đường Tốn vẫn dịu dàng như trước, nhưng anh vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô hay trầm ngâm một mình, thỉnh thoảng lại thở dài khe khẽ.

Anh không gặng hỏi, chỉ lặng lẽ quan tâm cô hơn. Sáng hôm đó, trước khi đi làm, anh hôn nhẹ lên trán cô. “Hôm nay em ra ngoài dạo phố, mua sắm chút đồ đi nhé.”

“Mua gì ạ?”

“Mua gì em thích. Hoặc mua những món em nghĩ là anh sẽ thích.” Anh nháy mắt.

Chu Hạ thuận thế ôm lấy cổ anh, sửa lại chiếc cà vạt hơi lệch. “Biết rồi.”

Đợi anh đi khỏi, Chu Hạ liền thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Khi có áp lực, mua sắm đúng là liều thuốc tốt nhất.

Sau hai tiếng đồng hồ lượn lờ trong trung tâm thương mại, tay Chu Hạ nặng trĩu những túi đồ, nhưng bước chân lại nhẹ nhàng hơn hẳn. Tâm trạng cô đã tốt lên nhiều. Cô bước vào một tiệm bánh ngọt xinh xắn, gọi một phần bánh gato dâu tây và một ly soda bạc hà.

Trong lúc chờ đợi, cô lấy điện thoại gọi cho Tiêu Thần Thần.

“Alo, Hạ Hạ à?” Giọng Tiêu Thần Thần vẫn luôn tràn đầy sức sống.

Chu Hạ khuấy nhẹ ly soda, những viên đá va vào nhau kêu lanh canh. “Thần Thần, lần trước cậu nói trong ví tiền của Đường Tốn có ảnh chụp chung… Cậu phát hiện ra lúc nào vậy?”

“Ủa, cậu thấy rồi hả?” Tiêu Thần Thần có vẻ ngạc nhiên. “Lâu lắm rồi, chắc phải hồi tụi mình mới lên đại học năm hai, năm ba gì đó. Tớ không nhớ rõ nữa.” Cô ấy không quên phỉ báng Đường Tốn thêm một câu, “Đúng là cái đồ muội tao! Kín tiếng dễ sợ! Chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn mà chuyện tày đình như vậy cũng giấu nhẹm!”

“Tớ biết mà.” Chu Hạ bật cười. “Thần Thần này, tớ hỏi cậu chuyện này được không?”

“Ừm, cậu hỏi đi.”

“Hồi… hồi cấp ba ấy, cậu có từng nghe… chuyện gì không hay về tớ không?” Giọng Chu Hạ hơi run.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Rồi Tiêu Thần Thần cười phá lên. “Chuyện không hay á? Làm gì có! Tớ chỉ nghe nói cậu xinh đẹp đến mức con trai theo đuổi xếp hàng dài từ cổng trường ra tận ngoài đường thôi! Ha ha ha!”

Tiếng cười giòn tan, có chút tinh quái của cô ấy như một luồng gió mát thổi tan đi nỗi lo lắng, bất an trong lòng Chu Hạ. Cô chân thành nói: “Cảm ơn cậu.”

“Khách sáo làm gì!” Tiêu Thần Thần suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp, giọng nghiêm túc hơn, “Chu Hạ này, cậu rất tốt. Cậu nghĩ xem, ngay cả cái tảng băng di động như Đường Tốn mà cậu còn thu phục được, thì cậu phải lợi hại cỡ nào chứ! Cho nên, đừng bao giờ để ý người khác nói gì. Bản thân mình thấy thoải mái là được.”

Chu Hạ không khuấy ly nước nữa. “Được. Tớ biết rồi. Cảm ơn cậu nhiều lắm, Thần Thần.”

Bên kia, Tiêu Thần Thần vừa cúp máy, lập tức tìm số Đường Tốn gọi đi.

Ra khỏi tiệm bánh ngọt, đúng lúc đèn xanh. Chu Hạ thong thả bước qua đường. Ai ngờ lại gặp phải “người quen”.

“Chu Hạ!”

Cô theo tiếng gọi nhìn sang. Là Lâm Thời Quang. Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ khác. Dù người phụ nữ đó đưa lưng về phía cô, cô vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng, bối rối toát ra từ người đó.

“Xin chào.” Chu Hạ lịch sự gật đầu.

Ngay khi cô vừa cất tiếng, người phụ nữ kia càng run rẩy lợi hại hơn.

“Cô đi dạo phố à?” Lâm Thời Quang hỏi, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

Chu Hạ nghĩ anh ta dù sao cũng là khách quen ở quán cà phê, cô kiên nhẫn đáp: “Chắc anh còn có việc. Tôi không làm phiền nữa.”

Lúc cô chuẩn bị sang đường, cô mơ hồ nghe thấy tiếng tranh cãi nho nhỏ giữa Lâm Thời Quang và người phụ nữ kia. Anh ta giữ chặt cánh tay người phụ nữ như sợ cô ta chạy mất, rồi quay lại phía cô gượng cười. “Được. Vậy lần sau gặp lại.”

“Ừm.”

Chu Hạ xoay người, bước vào một cửa hàng quần áo gần đó. Cô cảm giác có ánh mắt đang dõi theo mình từ phía sau. Cô quay lại. Đúng là người phụ nữ kia. Cô ta đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phức tạp, khó tả.

Chu Hạ nhún vai, không thèm bận tâm, đẩy cửa bước vào. Lại thêm một người coi cô là tình địch giả tưởng. Chuyện thường ngày ở huyện.

Cô không biết rằng, sau khi cô đi khỏi, người phụ nữ đó đã thì thào gọi tên cô: “Chu Hạ?”

“Chị, chị biết…” Lâm Thời Quang định nói gì đó rồi lại thôi.

Anh ta cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao mình lại thấy Chu Hạ quen mắt đến vậy.

Năm đó, Lâm Thời Quang mới vào lớp mười. Gần kỳ thi cuối cấp, áp lực học hành đè nặng. Người nhà suốt ngày ra rả bên tai: “Tuyệt đối không được học theo cái con chị gái hư hỏng của mày!”

Anh ta đương nhiên không muốn học theo chị mình. Lâm Thời Vi – học dốt, kiêu ngạo, coi trời bằng vung, không có bản lĩnh lại thích thể hiện. Đó là ấn tượng của anh ta về chị gái.

Hôm đó, đi học thêm về muộn, anh ta mệt mỏi lê bước vào nhà, lại thấy Lâm Thời Vi đang ngồi vắt vẻo trên sofa nói chuyện điện thoại oang oang. Phải biết bà chị này đã mấy ngày không thèm về nhà.

“Chị.”

Cô ta, đầu tóc nhuộm vàng hoe, trời lạnh căm căm vẫn mặc quần soóc ngắn cũn cỡn, hất hàm phất tay với anh ta. “Tránh ra! Đừng có làm phiền! Chị đang bàn chuyện đại sự!”

Lâm Thời Quang ngoan ngoãn im lặng.

“…Không, tao đang nói chuyện với thằng em trai ngu ngốc của tao… Hừ, nó thì biết cái đếch gì… Cứ để yên đấy! Cho nó biết tay! Để nó biết kết cục của con tiểu tam giật bồ người khác là thế nào!” Nước bọt cô ta bắn tung tóe.

Lâm Thời Quang thở dài. “Chuyện đại sự” của chị ta, chắc lại là đi gây sự đánh ghen đâu đó thôi.

Anh ta đi ngang qua bàn trà, định đặt cặp sách xuống, thì bị một tấm ảnh trên bàn thu hút sự chú ý.

Là ảnh chụp một nữ sinh mặc đồng phục trường Đằng Hạnh. Góc chụp nghiêng, rõ ràng là chụp lén.

Nữ sinh trong ảnh đẹp đến nao lòng. Dù chỉ là một góc mặt, cũng đủ khiến Lâm Thời Quang ngẩn ngơ ngắm nhìn hồi lâu.

Một cánh tay thô bạo giật lấy tấm ảnh. Anh ta ngẩng đầu. Lâm Thời Vi đã cúp máy từ lúc nào.

“Con nhỏ này, xinh không?” Cô ta hỏi, giọng điệu khinh khỉnh.

Anh ta thành thật gật đầu.

“Mẹ kiếp! Mắt mày để đi đâu vậy hả!” Chị ta trợn mắt. “Một con hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ đàn ông thì có cái gì đẹp? Xem ra mày đúng là cái loại chẳng có tiền đồ!”

Anh ta mím môi, không nói gì.

“Nhìn cái mặt ngu của mày là tao thấy ngứa mắt rồi.” Cô ta tiện tay quăng tấm ảnh xuống đất, xỏ giày cao gót, trước khi ra khỏi cửa còn ngoái lại ném một câu đầy hằn học. “Cái loại hồ ly tinh này, chỉ có mấy thằng mắt mù như mày mới thích thôi! Gặp tao á, tao chỉnh chết mẹ nó!”

Cánh cửa đóng sầm lại. Lâm Thời Quang im lặng đứng đó một lúc, rồi mới cúi xuống nhặt tấm ảnh lên, phủi nhẹ lớp bụi bám trên đó.

Xinh đẹp như vậy. Lâm Thời Vi rõ ràng là đang ghen tị. Anh ta nghĩ thầm.

Bình luận

Để lại bình luận