Chương 68

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 68

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khi Lâm Thời Quang còn đang ngẩn ngơ hồi tưởng lại quá khứ, Lâm Thời Vi đã dùng sức giằng tay ra, chạy xa vài bước. “Em đừng có mơ! Chị sẽ không về nhà đâu! Bao nhiêu năm qua rồi, lão già đó chắc cũng quên mất chị là con gái lão rồi!” Giọng cô ta đầy cay đắng và phẫn uất.

Cô ta chạy đi quá đột ngột. Lâm Thời Quang vội vàng đuổi theo mấy bước, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cô ta khuất sau góc phố.

Anh ta đứng lặng giữa ngã tư đường, lòng đầy hoang mang. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Lâm Thời Vi từ một cô nữ sinh ngổ ngáo tóc vàng hoe, mặc kệ thời tiết nóng lạnh chỉ thích diện quần soóc ngắn cũn, giờ đã biến thành một người phụ nữ lam lũ, dù trời nóng nực vẫn mặc bộ quần áo lao động dày cộp, cũ kỹ.

Chỉ có tính tình là vẫn thối như xưa. Vừa thối vừa ngang bướng.

Vận mệnh sao lại trớ trêu đến thế? Nữ sinh xinh đẹp trong tấm ảnh năm xưa, lại chính là Chu Hạ bây giờ sao?

Dạo phố cả một ngày trời, cuối cùng Chu Hạ cũng quyết định, cô phải chủ động đi hỏi cho rõ ràng.

Trong lòng đã có khúc mắc, tự nhiên cần người tháo gỡ. Hai người ở bên nhau, quan trọng nhất là sự thấu hiểu và tin tưởng. Một người cứ ôm mãi nỗi nghi ngờ trong lòng, chung quy không phải chuyện tốt. Nó sẽ chỉ tạo ra khoảng cách, ngày một xa, xa đến mức không thể nào cứu vãn.

Nghĩ thông suốt rồi, Chu Hạ lại thấy ảo não vì sự ngốc nghếch của mình mấy hôm nay. Vấn đề vốn dĩ có thể giải quyết dễ dàng, vậy mà cô lại cứ suy diễn lung tung, tự làm khổ mình.

Cô mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, ngồi bệt xuống sàn phòng khách, bắt đầu khui đồ mới mua.

Mở được một nửa thì Đường Tốn về.

“Anh về rồi.” Cô ngẩng đầu cười tươi.

Anh nới lỏng cà vạt, ngồi xổm xuống bên cạnh cô. “Mua gì mà nhiều thế?”

“Mua cho anh một cái cà vạt mới này.” Cô giơ chiếc cà vạt màu xanh navy họa tiết chìm lên.

Anh nhướng mày, giọng trêu chọc. “Để trói anh à?”

Câu nói đó khiến Chu Hạ bật cười, nhớ lại món quà Giáng Sinh năm ngoái anh tặng cô – chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rực. Cô lấy chiếc cà vạt mới, ướm thử vào cổ áo anh, khoa tay múa chân. “Vậy trước kia anh tặng em khăn quàng cổ, cũng là muốn trói em phải không?”

“Thông minh lắm.” Anh véo nhẹ má cô.

Chu Hạ biết thừa chiêu tặng khăn quàng này anh cũng học lỏm trong quyển sách “bí kíp” kia. Răm rắp làm theo sách vở hướng dẫn. Đúng là đồ ngốc đáng yêu! Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Đường Tốn chỉ lặng lẽ nhìn cô cười, khóe môi bất giác cong lên. Tâm trạng anh cũng vui lây.

Cười xong, Chu Hạ trầm ngâm một lát, rồi dè dặt gọi tên anh. “Đường Tốn.”

Ngồi xổm hơi mỏi, anh dứt khoát ngồi hẳn xuống sàn nhà, đối diện cô. Anh thấy cô cứ mân mê đầu ngón tay, vẻ mặt đầy bối rối, liền tốt bụng mở lời trước: “Em muốn hỏi anh chuyện gì phải không? Cứ hỏi đi.”

Chu Hạ gãi gãi lông mày. Ở nhà cô không trang điểm, gương mặt mộc thanh tú, làn da trắng mịn khiến anh không nhịn được lại đưa tay nhéo nhẹ má cô lần nữa.

“Chính là…” Bị anh trêu chọc, thần kinh căng thẳng của Chu Hạ thả lỏng đôi chút. “Mấy hôm trước… em có tình cờ nhìn thấy tấm ảnh trong ví của anh.”

Đường Tốn giả vờ như vừa mới biết. Anh nhướng mày. “Thấy rồi à?”

“Vâng!” Mặt cô hơi ửng hồng. “Có phải… anh đã thích em từ rất lâu rồi không?”

Nói ra được câu này, bỏ qua những nghi ngờ khác, Chu Hạ bất giác cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Đúng vậy.” Ngược lại, anh thừa nhận rất thẳng thắn.

Chu Hạ vốn định nhân cơ hội này hỏi thẳng anh về những tin đồn năm xưa, rồi giải thích rõ ràng cho anh hiểu. Một công đôi việc.

Nhưng sự thẳng thắn bất ngờ của anh lại khiến cô chùn bước. Những lời đến miệng lại biến thành một câu hỏi khác, nhẹ nhàng hơn.

“Vậy… tại sao lần đầu gặp lại ở Hòa Kỷ, anh lại giả vờ như không quen biết em?”

Hồi Đường Tốn học năm tư đại học, có một nhóm đàn em cùng trường cấp ba tìm đến anh. Họ muốn quay một video ngắn để cổ vũ tinh thần cho các sĩ tử sắp thi đại học.

Anh vốn dĩ từ chối. Nhưng không hiểu sao, sau khi video hoàn thành, họ vẫn gửi một bản vào hòm thư của anh.

Điều khiến anh bất ngờ nhất là, Chu Hạ cũng tham gia quay video đó. Dù thời lượng xuất hiện của cô chỉ vỏn vẹn ba mươi giây ngắn ngủi.

Nhưng ba mươi giây đó, anh đã xem đi xem lại không dưới năm mươi lần.

Thì ra cô đang học ở thành phố S. Thì ra cô vẫn xinh đẹp như vậy. Trông cô có vẻ sống rất tốt.

Xem đi xem lại cả đêm. Trái tim tưởng như đã nguội lạnh của Đường Tốn lại lặng lẽ dậy sóng.

Ba giờ sáng, anh gửi email cho người biên tập video, dò hỏi thông tin liên lạc của Chu Hạ. Hai ngày sau, anh nhận được địa chỉ email của cô.

Nhưng đến lúc lâm trận, anh lại do dự. Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng sửa nội dung email từ một lời hỏi thăm ân cần thành một báo cáo công việc khô khan gửi nhầm địa chỉ. Anh đoán, với tính cách của cô, nếu anh đường đột xuất hiện, có lẽ cô sẽ cảnh giác và lảng tránh.

Và anh đã đoán đúng.

Chu Hạ hồi âm, lịch sự nhắc nhở anh gửi nhầm địa chỉ.

Có lần trả lời đầu tiên, tự nhiên sẽ có những lần tiếp theo. Cứ thế, thư từ qua lại trở nên đều đặn hơn. Có lẽ vì nghĩ anh là người xa lạ, hoàn toàn ẩn danh, nên Chu Hạ dần dần buông lỏng cảnh giác, bắt đầu chia sẻ với anh nhiều hơn về cuộc sống, suy nghĩ, và cả những phiền não thầm kín.

Bình luận

Để lại bình luận