Chương 71

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 71

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đầu lưỡi thô ráp của anh quét tới quét lui trên đỉnh ngực sưng cứng, như muốn mài mòn nó đi. Cái lưỡi ẩm ướt quấn lấy “nụ hoa” đang run rẩy, lúc thì mút mạnh, lúc lại day nhẹ. Chu Hạ ngửa đầu ra sau, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên tấm nệm trắng tinh. Cặp mông tròn lẳn không ngừng nhấp nhô mời gọi, khiến “thanh nóng bỏng” đang bị nuốt trọn rồi lại từ từ trồi ra bên ngoài, kéo theo thứ “mật hoa” sền sệt dính nhớp khắp nơi.

“Tuyệt… tuyệt vời quá…” Cô rên rỉ, giọng nói lạc đi vì khoái cảm.

Nơi mềm mại, yếu ớt nhất sâu bên trong như không chịu nổi sự kích thích mãnh liệt này. Khi “thanh cứng rắn” thúc mạnh vào, động tác tuy đơn giản nhưng lại đầy thô bạo, hai miếng thịt mềm mại bị ép chặt vào nhau, chất nhờn tiết ra làm lớp bôi trơn, khiến cơn đau biến mất, chỉ còn lại sự sung sướng điên cuồng.

Mông Chu Hạ hơi mỏi, cô không còn sức ưỡn ngực lên cho anh “thưởng thức” nữa. Đường Tốn giày vò thêm một hồi mới chịu buông tha, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. “Sao vậy em?”

Vừa lên đỉnh một lần, hai chân Chu Hạ run rẩy lợi hại. Cô chậm rãi trườn người xuống khỏi ghế sofa, nằm sấp xuống tấm thảm lông mềm mại, cặp mông mời gọi vẫn hướng về phía anh, hai chân khép hờ.

Cô nói, giọng khàn đặc, yếu ớt: “Làm… như vậy mệt lắm… Làm thế này đi.”

Còn dám chọn lựa nữa cơ đấy.

Đường Tốn khẽ cười, đánh “bốp” một cái lên cặp mông tròn lẳn của cô. Anh một chân quỳ xuống sàn, chân kia co lên ghế, nâng hông cô lên cao, nhắm thẳng “vật cứng rắn” vào “động hoa” còn chưa kịp khép lại đang khẽ mấp máy kia.

“Á…”

Cơ thể lần nữa bị lấp đầy bởi cảm giác căng trướng quen thuộc. Chu Hạ ưỡn thẳng eo, động tác vô thức đó càng giúp “vật nóng bỏng” tiến vào sâu hơn, cảm nhận rõ ràng hơn khoái cảm tột cùng khi bị dồn ép.

Đường Tốn làm đến tinh thần sảng khoái, hưng phấn tột độ. Anh thúc mạnh hông với tốc độ chóng mặt. Mặc dù sung sướng nhưng tay anh vẫn không quên vuốt ve, nhào nặn cặp mông đầy đặn của cô, như đang nhào bột mì, để lại những dấu tay đỏ ửng khắp nơi.

Hai “cái bánh bao” trắng nõn phía trước theo nhịp thúc mà nảy tưng tưng, ma sát trên mặt ghế sofa da lạnh lẽo. Đau đớn và khoái cảm cùng tồn tại song song, kích thích đến tột cùng. Khóe mắt Chu Hạ rơm rớm nước, cô há miệng thở dốc, tiếng rên rỉ bật ra không thể kìm nén: “A… nhẹ một chút… a… a…”

“Quy đầu” căng phồng liên tục đụng phải một khối thịt mềm mại gồ lên sâu bên trong, không ngừng thúc mạnh vào đó. Khoái cảm đột ngột ập tới như vũ bão. Cổ họng Chu Hạ thít chặt lại, cả cơ thể cong lên như cây cung bị kéo căng. “Nơi nhạy cảm” nhất liều mạng kẹp chặt lấy anh. Đường Tốn đột nhiên rút ra gần hết, Chu Hạ mềm nhũn người, nhưng cặp mông vẫn duy trì tư thế vểnh cao mời gọi.

Ánh mắt Đường Tốn tối sầm lại. Anh nhìn dòng nước trong suốt từ “nơi tư mật” của Chu Hạ tí tách chảy ra, nhỏ xuống ghế sofa, tạo thành một vũng nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn. Cực kỳ quyến rũ.

Anh hưng phấn đeo lớp bảo vệ mỏng manh vào, rồi lại nâng người, nhắm thẳng “vật cứng rắn” đâm sâu vào bên trong.

Càng chặt… càng nóng… càng thoải mái…

Chu Hạ đã rơi vào trạng thái mơ màng, nửa tỉnh nửa mê. Cô chỉ cảm thấy hạ thể không ngừng co thắt, động tác đón ý hùa theo hoàn toàn là bản năng. Cô hóp chặt bụng dưới lại, vô thức bao bọc lấy “thanh nam tính” càng thêm chặt chẽ, như muốn hút cạn tinh hoa của anh.

“Sao em lại ngoan như vậy?” Anh thì thầm, giọng nói khàn đặc vì dục vọng.

Đường Tốn ra vào trầm ổn, nhịp nhàng. Chu Hạ mệt đến mức không thốt nên lời, chỉ có thể rên rỉ khe khẽ.

Cô há miệng, cắn lấy thành ghế sofa, hổn hển nói: “Đương nhiên… là vì anh…”

*

Nửa tháng thấm thoắt trôi qua, quán cà phê Hòa Kỷ cuối cùng cũng hoàn thành việc sửa chữa, khoác lên mình một diện mạo mới, sáng sủa và hiện đại hơn.

Chu Hạ bước vào quán, hài lòng ngắm nhìn xung quanh. Mọi thứ đều đúng theo ý tưởng ban đầu của cô.

Linh An đi bên cạnh, tíu tít khoe công: “Thế nào chị? Đẹp không ạ? Em giám sát thợ làm cẩn thận lắm đó!”

Chu Hạ nghiêng đầu, cười tươi rói. “Rất tốt. Lát nữa thưởng cho em một phong bì thật dày.”

Nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào đó, chỉ có những cô gái đang yêu mới có. Linh An thầm nghĩ. Đến bây giờ cô nàng vẫn không thể tưởng tượng nổi, chị Hạ Hạ lạnh lùng của mình và người đàn ông mặt lạnh như tiền kia yêu đương kiểu gì. Hai tảng băng ở cạnh nhau, chắc chỉ có nước đóng băng thêm.

Nghe Chu Hạ hứa thưởng, Linh An ngượng ngùng gãi má, cười hì hì. Rồi cô nàng như sực nhớ ra điều gì đó.

“À đúng rồi chị Hạ Hạ! Mấy hôm trước cái anh ‘tiểu thịt tươi’ lần trước lại đến tìm chị đó!”

“Tiểu thịt tươi nào?” Chu Hạ nhíu mày.

“Cái anh gì mà… Thời Quang đó.” Cái tên nghe khá đặc biệt, Linh An vẫn nhớ. Hôm đó quán chưa mở cửa lại, cô nàng kiểm tra xong định đóng cửa về thì Lâm Thời Quang xuất hiện, hỏi Chu Hạ có còn đến quán nữa không.

Linh An lúc đó thấy rất buồn cười. “Quán cà phê này có bán cho ai đâu mà bà chủ không đến. Mấy nữa khai trương lại đó anh.”

“À, anh ta.” Trong đầu Chu Hạ thoáng hiện lên hình ảnh người phụ nữ gầy gò, xanh xao đi bên cạnh anh ta lần trước. “Anh ta tìm chị có việc gì?”

“Em cũng không biết nữa. Em nói cho anh ta biết ngày khai trương, anh ta bảo hôm đó sẽ quay lại.”

Không cần đợi đến ngày khai trương, cũng chẳng cần Chu Hạ gật đầu đồng ý hay không. Ngay lúc đó, cửa kính Hòa Kỷ lại một lần nữa được đẩy ra. Hai bóng người bước vào.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Đúng là Lâm Thời Quang. Và người phụ nữ kia.

Chu Hạ đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt. “Đến sớm quá rồi. Quán tôi còn chưa khai trương.”

Lâm Thời Quang cao hơn người phụ nữ đi cùng, nhưng Chu Hạ vẫn dễ dàng nhận ra sự căng thẳng, bối rối của người phụ nữ đó qua bờ vai gầy đang khẽ run lên.

“Chu Hạ, chúng ta… có thể nói chuyện một lát được không?”

Người lên tiếng, vẫn là Lâm Thời Quang.

Bình luận

Để lại bình luận