Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Cô giật tay ra khỏi tay Số Pi. Che mắt lại.
Toàn thân cô run rẩy.
Đờ đẫn, cô quay người bỏ chạy.

Chạy được một đoạn, cô mới dừng lại.
Cô nhìn tay mình.
Số Pi đâu?

Tim cô rơi xuống vực thẳm.
Cô làm lạc mất anh rồi.

Anh ta mà chỉ mình cô thấy được, giờ đã biến mất.
Châu Châu cuống đến muốn khóc.
Anh ta biến mất thật sao?
Cô sực nhớ. Căn nhà! Nơi đó nhốt anh ta lại!
Cô vội vã chạy về.

Thấp thỏm nhập mật khẩu. Cửa mở.
Cô thấy anh.
Số Pi đang cuộn tròn trên sô pha.
Cô thở phào.

“Em về rồi à.” Giọng anh ta yếu ớt.
Anh ta chôn đầu vào vai cô. “Lúc em buông tay, tôi còn tưởng mình sắp tan biến… Mở mắt ra đã thấy mình về nhà rồi. Tôi còn tưởng… không được gặp em nữa.”
Hốc mắt Châu Châu cay xè. Cô vỗ về anh: “…Xin lỗi.”
“Sau này, tôi sẽ không buông tay anh nữa.”

Tối đó, Số Pi cứ uể oải. Anh ta gối đầu lên đùi cô, tay giữ chặt đầu gối cô, như sợ cô chạy mất.
Châu Châu thấy áy náy vô cùng.
Cô cúi xuống sờ trán anh. “Sao mặt anh nóng thế?”

Ngay lập tức, cô phát hiện ra.
Cơ thể Số Pi… nhạt đi rất nhiều!
“Số Pi!” cô hoảng hốt.
Thật ra anh ta chỉ thấy mệt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Châu Châu, lời giải thích trên môi lại đổi thành: “Anh… hơi khó chịu.”

Giọng nói yếu ớt.
Châu Châu càng hoảng. “Khó chịu ở đâu? Nói tôi, tôi nghĩ cách!”
Số Pi mím môi. Anh ta chỉ vào cảnh hôn nhau trên tivi.
“Vậy… em thơm tôi giống họ, được không?”

Không khí đặc lại.
Ngay lúc Số Pi nghĩ là vô vọng, Châu Châu bỗng nói: “Vậy anh đừng nhúc nhích.”
Anh ta nín thở.
Châu Châu thấy mặt mình nóng ran. Cô giữ hai má Số Pi, cúi đầu xuống.
Hai cánh môi chạm nhau.
Chỉ chạm thôi.

Bất thình lình, Số Pi thè lưỡi ra, liếm nhẹ một cái…
Châu Châu giật bắn mình, bật dậy. “Anh làm gì thế!”
Cô chạy trối chết về phòng ngủ.

Dựa vào tường, cô thở hổn hển. Cô sờ môi mình.
Và cô cười.
Số Pi ngã lăn từ sô pha xuống đất, cười ha hả.
Châu Châu là quả táo đỏ mọng. Anh chỉ liếm một cái mà đã ngọt lịm.

Bình luận

Để lại bình luận