Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

…Quả nhiên, vào phòng tắm, lại bắt đầu một đợt cày cấy mới.
Trước khi ngủ thiếp đi, Châu Châu chỉ nghĩ được một câu: “Đừng đi, quyết chiến đến hửng đông.”

Sáng hôm sau, cô không dám mở mắt. Cô biết Số Pi đang nhìn cô.
Cô đã ngủ với một hồn ma.
Nhưng… cô thích anh ta.
Làm sao bây?”

Lông mi cô run rẩy. Số Pi hôn lên giữa lông mày cô. “Chào buổi sáng, Châu Châu.”
Cô vùi mặt vào gối. “…Chào buổi sáng.”
Anh ta xoay người cô lại. “Đừng xấu hổ.”
“Anh phiền quá.” Châu Châu ôm lấy anh, gối đầu lên vai anh, giấu mặt đi.
“…Châu Châu.” Giọng Số Pi khàn khàn.
“Ừm?”
“Em không mặc quần áo.”

Một giây sau, Châu Châu chui tọt vào chăn. “Anh ra ngoài đi!”
“Đừng mà.” Anh ta cách lớp chăn, ôm chặt cô. “Châu Châu của anh, là người anh thích nhất trên thế giới này.”

Lời âu yếm này…
Châu Châu cắn môi. “Người ma khác biệt. Chúng ta phải làm sao?”
Số Pi chẳng lo lắng gì. “Sợ gì, anh vẫn luôn bên cạnh em.”
“Haiz…” Châu Châu thở dài. “Không biết mẹ anh biết anh cả đời không lấy vợ sẽ phản ứng thế nào.”
À, cô nhầm. Phải là mẹ *cô* mới đúng.
“Châu Châu, em không cần lo lắng.” Số Pi hôn trán cô.
Anh sẽ lấy cô. Sớm hay muộn thôi.

Trải qua đêm qua, Số Pi khôi phục được một vài ký ức.
Anh tên là Hứa Gia Ngang.
Anh vẫn còn sống.
Anh đang hôn mê. Nhưng anh không biết cơ thể mình ở đâu, cũng không biết về bằng cách nào.

Số Pi quyết định… không nói cho Châu Châu biết.
Anh muốn ở bên cô thêm vài ngày nữa.
Việc quay lại cơ thể, vĩnh viễn không quan trọng bằng Châu Châu.

Thời tiết càng ngày càng lạnh. Số Pi vừa bị Châu Châu đuổi ra góc sô pha, vì người anh ta lạnh quá.
Lần đầu tiên, Hứa Gia Ngang có ý muốn mãnh liệt… quay về cơ thể mình.
Anh muốn ôm Châu Châu.
“Châu Châu.”
“Hửm.”
“Hôm đó… vì sao em buông tay anh?”

Châu Châu cứng người. “…Anh muốn biết à?”
“Muốn. Muốn biết tất cả về em.”
Châu Châu bảo anh ta đi lấy chăn. Cô để anh ta bọc chăn, rồi cô ngả người vào lòng anh.
“Như này sẽ không lạnh nữa.”
Cô bắt đầu kể. Về năm mười bốn tuổi. Về người bạn cùng bàn tên Đinh Giai. Về quyển nhật ký. Về việc cô trở thành trò cười.
“…Cho nên hôm đó, là em nhìn thấy Đinh Giai.”
“Sau này không cần sợ cô ta,” Số Pi gằn giọng. “Gặp lại, anh sẽ dọa chết cô ta!”
Châu Châu bật cười. “Anh là ma mà. Cô ta không thấy anh.”
“Chỉ có em mới nhìn thấy anh, chỉ có anh mới nhìn thấy em. Chúng ta là trời định.”
Châu Châu cười, ôm anh. “Số Pi, anh phải luôn luôn ở bên em nhé.”
“Được.”

Nhưng hai ngày sau, Số Pi biến mất.

Đoạn mã

Bình luận

Để lại bình luận