Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ông Chồng Đẹp Trai

Ánh mắt Gia Ngộ dần rời khỏi chảo dầu nóng, chuyển sang khuôn mặt của Mục Phách. Anh cao ráo, nước da trắng trẻo, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp. Khi không cười trông anh có vẻ lạnh lùng, nhưng lúc cười lên lại dịu dàng ấm áp lạ thường. Dù là dáng vẻ nào cũng đều ưa nhìn, khiến người ta vui mắt. Ánh nhìn chăm chú của cô khiến anh không thể không để ý. Mục Phách hơi đổi sắc mặt, đi rửa tay, hỏi: “Em nhìn gì thế?”

Gia Ngộ chống cằm, thản nhiên đáp gọn lỏn: “Ngắm anh.”

Mặt Mục Phách thoáng đỏ. Anh lau khô tay, đặt đĩa bánh quẩy nóng hổi lên bàn, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Quẩy xong rồi đây.”

Gia Ngộ chẳng hề nhận ra sự ngượng ngùng của anh, sự chú ý của cô đã hoàn toàn bị món quẩy vàng ruộm hấp dẫn: “Để em nếm thử xem nào.”

“Em ra ngoài bàn ngồi đi. Để anh mang ra cho, còn nóng lắm đấy.”

“Vâng ạ.”

Bánh quẩy Mục Phách làm quả thực rất ngon, Gia Ngộ ăn liền hai cái mà vẫn thấy thòm thèm. Cô vừa đưa tay định lấy cái thứ ba thì bị anh ngăn lại: “Ăn nhiều đồ dầu mỡ không tốt đâu, ăn thêm chút cháo đi.”

Gia Ngộ bĩu môi, nhưng cũng đành nghe lời mà múc cháo ăn. Vừa nếm thử một miếng, mắt cô sáng rực lên, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Mục Phách, tay nghề của anh đỉnh thật đấy!”

Mục Phách khiêm tốn: “Cũng bình thường thôi mà.” Là cô quá dễ tính thì có.

Gia Ngộ chỉ ăn đến lưng lửng bụng là dừng. Thấy Mục Phách định dọn bát đĩa, cô gọi anh lại: “Để đó đi, lát có người đến dọn mà.”

“Không sao đâu.”

“Nhưng em trả tiền dịch vụ rồi.”

Mục Phách không biết nghĩ gì, khẽ cười: “Để anh dọn sơ qua mấy thứ linh tinh trước đã, nhà cửa cũng hơi bừa bộn rồi.”

Gia Ngộ không nói gì thêm.

Đợi Mục Phách từ bếp đi ra, Gia Ngộ đã thay xong quần áo.

“Em ra ngoài một lát nhé.”

Mục Phách không hỏi cô đi đâu, chỉ gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”

Hai người họ trước đó đã thỏa thuận, sau khi kết hôn sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.

Gia Ngộ đến công ty gặp Văn Trọng, bàn bạc xong xuôi công việc mới rủ Phó Viện Viện đi mua sắm.

“Tao vẫn không thể tin nổi đứa bạn thân bên cạnh mình giờ đã là gái có chồng đấy!” Viện Viện cảm thán.

Gia Ngộ cười cười, mải mê lựa quần áo: “Thì mày chấp nhận sự thật đi, tao là vợ người ta rồi, mày hết cơ hội rồi.”

Viện Viện lắc đầu ngao ngán, giọng đầy tiếc nuối: “Đã bảo cùng tao độc thân vui tính cơ mà, thế mà mày lại bỏ tao đi lấy chồng. Đúng là đồ phụ nữ khó lường.”

“Thật ra thì…” Gia Ngộ ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra sự thật, lái sang chuyện khác: “Mày cũng biết tính ba tao rồi đấy, nếu tao không kết hôn, không biết ông ấy còn bày ra trò gì nữa đâu.”

“Thì mày cũng đâu cần phải tìm một người điều kiện…” Viện Viện thực sự không nghĩ ra được từ nào dễ nghe hơn, đành bỏ cuộc: “Đàn ông tốt hơn khối ra đấy, sao mày không chọn họ?”

Gia Ngộ tỏ vẻ khó hiểu: “Điều kiện họ tốt thì sao? Tao vẫn thấy Mục Phách đẹp trai hơn nhiều.”

Rồi cô lại bồi thêm một câu: “Với lại, sạch sẽ hơn bọn họ.”

Cũng chỉ loanh quanh trong cái vòng tròn bé tí ấy, ngẩng đầu chẳng thấy thì cúi đầu cũng gặp, mấy tay công tử bột đó có mấy người là chung thủy đâu cơ chứ? Giấy làm sao gói được lửa.

“Đẹp trai có mài ra mà ăn được không?” Viện Viện bĩu môi.

“Được chứ sao không.” Gia Ngộ gật đầu chắc nịch. “Tao đâu có thiếu tiền, bọn họ nhiều tiền hơn thì cũng thế thôi, chỉ thiếu mỗi cái mặt đẹp như tao.”

Viện Viện còn định nói gì đó, Gia Ngộ liền tung chiêu cuối.

Cô ghé sát tai bạn, thì thầm rành rọt từng chữ: “Hàng to, dùng tốt.”

“…” Viện Viện đột nhiên cảm thấy quyết định của Gia Ngộ cũng không hẳn là khó hiểu.

Lượn hết hai tầng lầu, chiến lợi phẩm của hai cô gái chất thành đống. Trời đã nhá nhem tối, Viện Viện hỏi: “Đói chưa?”

Gia Ngộ lắc đầu: “Một rưỡi mới ăn cơm xong, giờ sao mà đói được?”

“Vậy đi tiếp nhé?”

“Mày đi cùng tao lên tầng năm đi, tao muốn mua thêm ít đồ.”

Tầng năm là khu đồ nam.

Viện Viện làm vẻ mặt không thể tin nổi: “Văn Gia Ngộ, mày thay đổi thật rồi.”

“Tao thay đổi chỗ nào? Trước kia không yêu đương nên mới không có cơ hội thể hiện sự dịu dàng săn sóc thôi.”

Gia Ngộ ngước mắt lên, nhìn trúng chiếc áo sơ mi cashmere mà con ma-nơ-canh trong tủ kính bên trái đang mặc, cô chỉ tay: “Vào đây xem đi.”

Bình luận

Để lại bình luận