Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Món Quà Bất Ngờ

Ra khỏi cửa hàng, tay xách nách mang đủ thứ túi lớn túi nhỏ, Viện Viện thắc mắc: “Sao mày không bảo họ giao thẳng về nhà?” Xách nhiều đồ thế này vướng víu chết đi được.

“Mày thì hiểu cái gì?” Gia Ngộ hất tóc đầy điệu nghệ. “Bất ngờ phải do chính tay mình trao đi thì mới phát huy hết giá trị của nó chứ.”

“…Chưa yêu đương bao giờ mà vừa kết hôn xong đã thành chuyên gia tình yêu rồi đấy, tao bái phục.”

“Anh nấu món gì mà thơm thế?”

Vừa về đến nhà, Gia Ngộ đã ngửi thấy mùi thức ăn hấp dẫn. Cô thầm nghĩ, kết hôn đúng là tuyệt vời, vừa được yêu đương lại vừa có cơm ngon để ăn – dù chỉ là một năm ngắn ngủi.

Mục Phách bưng món cuối cùng lên bàn, tạp dề vẫn chưa kịp cởi. Anh cười hiền lành, chân chất: “Không biết em thích ăn gì nên anh nấu tạm mì cà chua, em nếm thử xem, không thích thì anh làm món khác.”

Mắt Gia Ngộ sáng rỡ, cô quẳng hết túi đồ lên ghế sô pha, đi thẳng đến bàn ăn: “Em thích ăn cà chua lắm!”

Gia Ngộ ngồi xuống, khách sáo hỏi: “Anh ăn chưa?”

“Vẫn còn nóng đấy.” Thấy cô định vội vàng ăn ngay, Mục Phách giữ cổ tay cô lại rồi nhanh chóng buông ra. “Anh chưa đói.”

Vậy là chưa ăn rồi. Gia Ngộ quen thói huých nhẹ vào eo anh: “Anh lấy thêm bát đi, mình cùng ăn.”

Nói xong, cô chẳng buồn ngẩng đầu lên. Mục Phách nhìn bóng lưng cô trong bộ váy xanh trắng đan xen, chỗ eo vừa bị cô chạm vào nóng rực lên như bị lửa đốt, vừa nóng vừa ngứa ngáy. Anh thoáng ngẩn người, một lúc sau mới vào bếp lấy thêm bát.

Trước lúc về, Gia Ngộ có ăn chút đồ ngọt với Viện Viện nên lúc này cũng không quá đói. Nhưng tài nấu nướng của Mục Phách quả thực quá xuất sắc, cô ăn đến no căng mới chịu dừng đũa. Thở hắt ra một hơi, liếc thấy bát của Mục Phách chỉ còn vài sợi mì, cô có chút áy náy: “Hay là nấu thêm bát nữa đi, ăn ít thế này sao mà no được.”

“Anh thật sự không đói.”

Miệng thì nói không đói, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng như nước. Gia Ngộ nhìn mà càng thấy áy náy hơn, cô cúi gằm mặt xuống. Mục Phách mím môi, để đánh lạc hướng cô, anh đứng dậy lấy mấy túi đồ ban nãy mang đến trước mặt cô: “Mấy thứ này cất vào phòng thay đồ phải không em?”

Gia Ngộ lơ đãng ngẩng lên, khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng nhớ ra “món quà bất ngờ” bị mình vứt lăn lóc trên sô pha. Cô cười ngượng ngùng, lúng búng nói: “…Mấy cái đó… là em mua tặng anh đấy.”

Lúc Mục Phách dọn đến đây, anh chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ. Hôm nay cô rủ Viện Viện đi mua sắm, mục đích chính là để sắm sửa quần áo cho anh.

“Tặng anh?” Mục Phách thực sự bất ngờ, anh cứ ngỡ đó đều là chiến lợi phẩm của Gia Ngộ.

“Ừm, em thấy anh mặc mấy kiểu này chắc chắn đẹp nên mua luôn.” Gia Ngộ ngừng một chút, giọng điệu có phần đe dọa: “Em không thích người khác từ chối lòng tốt của em đâu đấy.”

Nghe vậy, Mục Phách thoáng sững người, đầu ngón tay khẽ cử động, dường như có chút đề phòng. Đối diện với ánh mắt của Gia Ngộ, anh dứt khoát đáp: “Cảm ơn em.”

Gia Ngộ chớp mắt với anh, cười tủm tỉm: “Anh là chồng em mà, đương nhiên em phải đối tốt với anh rồi.”

Huống hồ, tìm được Mục Phách làm chồng thế này, cuối cùng vẫn là cô lời to.

Gia Ngộ năm nay mới hai mươi ba tuổi, theo lý thì chưa đến lúc phải bước vào con đường hôn nhân. Nhưng cô lại có một ông bố hay lo lắng thái quá, vừa mới tốt nghiệp đã sắp xếp cho cô không biết bao nhiêu buổi xem mắt. Văn Trọng, người đàn ông trên thương trường hô mưa gọi gió, quyền uy là thế, vậy mà trước mặt con gái lại tình nguyện làm một bà mối tận tụy. Ông không chỉ điên cuồng tìm kiếm đối tượng cho cô, thậm chí còn lập hẳn một cuốn sổ dày cộp để Gia Ngộ tha hồ lựa chọn như lựa rau ngoài chợ.

“Yên tâm đi, ba xem hết rồi, đều rất được!”

…Được mới lạ.

Thấy bố mình hành xử kỳ quặc, Gia Ngộ lén đi hỏi chú Lưu mới biết được nguyên nhân dở khóc dở cười đằng sau.

Bình luận

Để lại bình luận