Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bí Mật Hôn Nhân

Mẹ Gia Ngộ mất khi cô còn rất nhỏ. Văn Trọng không muốn đi bước nữa, dồn hết tâm sức vào công việc và cô con gái duy nhất. Thời gian đầu lập nghiệp, Văn Trọng tay trắng dựng cơ đồ, chịu không ít cực khổ. Những ngày tháng đó, ông bận tối mắt tối mũi, sợ Gia Ngộ thiếu thốn tình cảm nên luôn mang cô theo bên mình đến công ty. Mỗi khi tan làm mà có việc đột xuất, thường là các cuộc họp khuya, ông đều dặn dò thư ký cẩn thận đưa cô về phòng nghỉ ngơi.

Năm Gia Ngộ lên tám, Văn Trọng đưa cô lên chùa trên núi vãn cảnh. Trên đường đi, họ gặp một ông thầy bói. Ông ta vừa thấy cô đã khen cô phúc tinh chiếu mệnh. Văn Trọng vốn rất thích nghe người khác khen con gái mình, liền quyết định dừng chân. Ông ngồi xuống nói chuyện với thầy bói, bị lừa mua mấy lá bùa hộ mệnh mà vẫn vui vẻ ra mặt. Mãi cho đến khi nghe thầy bói phán rằng Gia Ngộ nếu không kết hôn trước năm hai mươi ba tuổi sẽ gặp “tai bay vạ gió”, ông mới biến sắc mặt, mắng thầy bói là đồ “lừa đảo giang hồ” rồi lạnh lùng bỏ đi.

Miệng thì nói không tin, nhưng Văn Trọng vẫn canh cánh trong lòng lời thầy bói. Ông không tin vào ma quỷ thần thánh, nhưng chuyện liên quan đến Gia Ngộ thì ông không thể không coi trọng. Thế nên, vừa qua sinh nhật hai mươi ba tuổi của Gia Ngộ, ông liền sốt sắng như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ tai họa ập xuống đầu con gái.

Chuyện này nghe có vẻ hoang đường, nhưng Gia Ngộ biết Văn Trọng hoàn toàn nghiêm túc. Ông ngày thường dễ nói chuyện, nhưng một khi đã cố chấp thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Để trốn tránh việc xem mắt, cô đã chạy đến Trấn Nam Thủy. Và một ngày trước khi rời khỏi đó, cô đã gặp Mục Phách.

Hợp đồng hôn nhân không phải là chuyện gì tốt đẹp để khoe khoang. Cái gọi là họa từ miệng mà ra, Gia Ngộ hiểu rằng chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, sau này ly hôn cũng đỡ phiền phức hơn. Vì thế, cô đã từ chối đề nghị tổ chức một hôn lễ rình rang của Văn Trọng, mọi thứ đều được giản lược tối đa. Ngay cả Viện Viện cũng chỉ biết tin sau khi cô đã thành vợ người ta. Một đám cưới chóng vánh, chỉ có bữa cơm thân mật giữa hai gia đình là xong xuôi thủ tục.

Nói là hai gia đình, nhưng thực chất nhà trai chỉ có một mình Mục Phách. Anh chẳng có gì cả, không người thân, cũng không tiền bạc. Điều này ban đầu khiến Văn Trọng không hài lòng, nhưng sau đó lại khiến ông tìm được chút cân bằng. Ít ra thì Gia Ngộ không cần phải nhìn sắc mặt nhà chồng, thế cũng tốt!

Lần đầu Gia Ngộ dẫn Mục Phách về ra mắt, Văn Trọng đã phản đối ngay lập tức mà không cần suy nghĩ. Nguyên nhân không phải vì Mục Phách không có tiền. Ông có cùng suy nghĩ với Gia Ngộ, tiền bạc không thành vấn đề, ông cũng chẳng cần chút tiền ấy để “thêm hoa trên gấm”. Vấn đề lớn nhất của Mục Phách trong mắt ông chính là công việc của anh. Quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà cũng chỉ đủ sống qua ngày, điều này khiến ông không thể không hoài nghi năng lực của Mục Phách. Không có tiền không sao, vàng thật không sợ lửa, sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng, nhưng ông nhìn Mục Phách thế nào cũng không thấy giống một thỏi vàng có khả năng phát quang.

Trớ trêu thay, Gia Ngộ lại cực kỳ cố chấp, nhất quyết không phải Mục Phách thì không được, còn lấy lời thầy bói ra để gây áp lực với ông. Văn Trọng hết cách, đành phải thỏa hiệp. Ông ấm ức mãi cho đến hôm gặp mặt gia đình, khi biết được hoàn cảnh của Mục Phách, ông mới thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ít nhất thì con gái rượu của ông cũng không phải chịu cảnh “mẹ chồng nàng dâu”, cũng coi như có chút an ủi.

“Cậu phải đối tốt với con gái tôi.” Văn Trọng căn dặn.

Nghe vậy, Mục Phách đáp lại một cách tự nhiên: “Con nhất định sẽ làm được.”

Rồi cảm thấy lời nói quá ngắn ngủi, không đủ chân thành, anh lại bồi thêm: “Nếu con không làm được, bố cứ đánh gãy hai chân con đi ạ.”

Văn Trọng nghe xong sững người, bàn tay đặt trên vai Mục Phách bất giác thả lỏng. Ông phủi giúp Mục Phách chút bụi vô hình trên vai, khô khan nói: “Được lắm, được lắm… Vì đôi chân của cậu, nhớ kỹ những lời hôm nay cậu nói đấy.”

Bình luận

Để lại bình luận