Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Gặp Lại Bạn Cũ

Ngày Mục Phách đến khách sạn nhận chức, Gia Ngộ muốn đi cùng anh nhưng bị anh từ chối.

“Tại sao chứ? Anh là người mới, đám nhân viên cũ ở đó chắc chắn sẽ không phục, em phải đi cùng để dằn mặt họ giúp anh chứ.”

“Gia Ngộ, em giúp anh đủ nhiều rồi.”

“Thật sự không cần à?”

“Không cần.”

Hiếm khi thấy Mục Phách cố chấp như vậy, Gia Ngộ bĩu môi: “Được rồi, vậy em tìm cơ hội lẻn đến xem anh làm việc chắc là được chứ?”

“Xem anh à?” Tim Mục Phách khẽ rung động, anh cười cười, “Được thôi.”

Sau khi Mục Phách ra khỏi cửa, Gia Ngộ ngồi ngẩn người. Mấy ngày nay Mục Phách đều ở nhà, có anh ở đây, người giúp việc cũng chẳng có việc gì để làm. Anh biết làm đủ thứ, việc gì cũng làm được, dường như không có gì có thể làm khó anh. Bây giờ trong nhà đột nhiên chỉ còn lại một mình, cô ngược lại có chút không quen.

Ăn xong bữa sáng Mục Phách đã chuẩn bị sẵn, tập yoga nửa tiếng, mồ hôi túa ra, cô nằm nhoài trên thảm, vừa thở dốc vừa nghịch điện thoại. Điện thoại báo có tin nhắn mới.

Là Viện Viện gửi tới, nội dung chỉ có một câu – “Thẩm Hành về nước rồi.”

Gia Ngộ lẩm bẩm: “Thẩm Hành về nước? Sao mình lại không biết nhỉ.”

Thẩm Hành là bạn thanh mai trúc mã của Gia Ngộ, lớn lên cùng nhau, tiểu học, cấp hai, cấp ba đều học chung trường. Mãi đến năm lớp 11 Thẩm Hành đi du học, hai người mới không còn là bạn học nữa.

Gia Ngộ không trả lời tin nhắn của Viện Viện, quẳng điện thoại lên bàn rồi đi tắm. Cô quá hiểu tính cách của Thẩm Hành, hắn không phải là người có thể giữ bí mật lâu được.

Đúng như Gia Ngộ dự đoán, trưa hôm đó Thẩm Hành liền tìm đến cô.

Nhắn tin cho Mục Phách báo tối không về ăn cơm, không đợi anh trả lời, Gia Ngộ đã đi đôi giày cao gót yêu kiều bước ra khỏi cửa.

Thẩm Hành hẹn Gia Ngộ ở một quán ăn Tứ Xuyên mà giới trẻ bây giờ rất ưa chuộng. Khi Gia Ngộ đến, hắn đã gọi xong món.

“Toàn món cậu thích ăn đấy.”

Thấy đối phương không có ý định hàn huyên, Gia Ngộ cũng đi thẳng vào vấn đề: “Tối qua mới về nước à?”

“Ừ.” Thẩm Hành thong thả dựa lưng vào ghế, vẻ mặt quen thuộc mà Gia Ngộ vẫn thường thấy, hắn cười nói: “Cậu trách tôi không báo trước à?”

Gia Ngộ nhón một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, nhìn hắn đầy kỳ quặc: “Tôi trách cậu làm gì? Bây giờ không phải cậu nói cho tôi biết rồi sao?”

Thẩm Hành nghẹn lời, thu lại nụ cười, có chút bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Văn Gia Ngộ, cậu đúng là chẳng thay đổi chút nào.”

“Cũng như nhau cả thôi.”

“Nói đi.” Thái độ cô lười nhác, Thẩm Hành cũng không muốn vòng vo thêm nữa. Hắn tháo kính xuống, để lộ đôi mắt sắc bén, giọng điệu gần như chất vấn: “Kết hôn lúc nào? Đối phương là ai? Gia cảnh thế nào? Cậu quen biết ra sao? Tại sao… không nói cho tôi biết?”

Phản ứng đầu tiên của Gia Ngộ: “Nhiều câu hỏi quá.”

“Đừng có đánh trống lảng.”

Gia Ngộ hít sâu một hơi, biết không thể giấu được hắn, liền trả lời theo thứ tự: “Bốn ngày trước. Anh ấy tên Mục Phách, hai bàn tay trắng, bố mẹ đều mất rồi, trước giờ ở cùng cậu mợ. Tôi với anh ấy là bạn học cấp ba, gặp lại nhau ở Trấn Nam Thủy, rồi tình yêu sét đánh, chạm vào là nổ ngay…”

Thẩm Hành càng nghe càng tức giận, nghe đến một từ nào đó, hắn lập tức ngắt lời: “Bạn học cấp ba? Sao tôi lại không biết cậu có bạn học như vậy? Cậu nói dối vụng về như thế có ý nghĩa gì không?”

“Tôi không nói dối.” Gia Ngộ nghiêm túc nói: “Sau khi cậu đi du học không lâu, chuyện làm ăn của ba tôi gặp vấn đề, ông ấy không muốn ảnh hưởng đến tôi nên đưa tôi về quê. Tôi học lớp 12 ở Trấn Nam Thủy, lúc đó học cùng lớp với Mục Phách… Anh ấy học rất giỏi.”

Điều mà Gia Ngộ không nói là tuy cô học cùng lớp với Mục Phách nhưng họ gần như chẳng có mối liên hệ nào. Nói đúng hơn, lúc đó cô chẳng chơi với ai trong trường cả, cứ lủi thủi một mình suốt hai học kỳ, đến khi quay lại trường cấp ba cũ cũng chỉ để lấy bằng tốt nghiệp mà thôi.

Bình luận

Để lại bình luận