Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ghen Tuông Và Ân Ái

Sự nghi hoặc vừa dấy lên trong lòng lập tức bị cơn giận dữ nhấn chìm. Thẩm Hành lấy điện thoại di động, bấm một dãy số.

“Giúp tôi điều tra một người.”

“Hôm nay anh đi làm thế nào?” Gia Ngộ hỏi bâng quơ.

Mục Phách im lặng một lát rồi đáp: “Cũng ổn.”

Nói dối. Gia Ngộ nhìn ra nhưng không vạch trần. Nếu Mục Phách không muốn cho cô biết, cô cứ giả vờ không biết là được.

“Thật không?” Gia Ngộ cười cười, “Vậy thì tốt rồi.”

Ánh mắt Mục Phách nặng trĩu, không biết đang suy nghĩ gì, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Gia Ngộ thấy vậy liền hỏi: “Anh muốn nói gì à?”

“…Cũng không có gì quan trọng.”

Gia Ngộ im lặng.

Một phút trôi qua, áp lực vô hình khiến Mục Phách phải đầu hàng. Anh thở dài, thẳng thắn hỏi: “Em ăn cơm với ai vậy?”

Gia Ngộ nghe xong liền bật cười. Cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt Mục Phách, trêu chọc: “Anh ghen à?”

Mục Phách mặt không đổi sắc phủ nhận: “Không có.” Hơn nữa, anh lấy tư cách gì mà ghen chứ.

“Em không tin đâu.” Tâm trạng Gia Ngộ rất tốt, cô hừ hừ hai tiếng rồi mới chậm rãi nói: “Anh ta là bạn từ nhỏ của em, tên Thẩm Hành, là con trai. Nhưng em phải nói rõ, em với anh ta chẳng có chút quan hệ mập mờ nào hết, nếu có thì đã sớm có rồi. Anh ta thích kiểu con gái trong sáng, anh nhìn xem em có điểm nào giống không?”

Đúng lúc đèn đỏ, Mục Phách dừng xe, quay mặt nhìn Gia Ngộ. Gia Ngộ có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, da trắng hồng hào, ngũ quan cân đối hài hòa, một vẻ đẹp sắc sảo, kinh diễm. Hôm nay cô trang điểm lại càng thêm phần quyến rũ, quả thực không hề liên quan đến hai chữ “trong sáng”, nói là gợi cảm thì đúng hơn.

Anh nhìn cô hồi lâu, đến mức Gia Ngộ phải đỏ mặt mới mở miệng: “Điểm nào cũng giống.”

“Anh… Anh nói cái gì vậy?” Gia Ngộ bị anh nhìn đến mức quên mất mình vừa hỏi gì, cô lặng lẽ sờ mặt mình, nóng quá, không biết có đỏ lên không nữa.

“Anh chỉ nói sự thật thôi.” Mục Phách thực sự cảm thấy như vậy. Bất kể bề ngoài Gia Ngộ có diễm lệ đến đâu, nói chuyện có thẳng thắn phóng khoáng thế nào, thì trong mắt anh, cô vẫn luôn là người thuần khiết nhất. Chỉ là suy nghĩ này của anh không nên để Gia Ngộ biết thì hơn.

Gia Ngộ sợ mặt mình thực sự đỏ bừng lên liền vội chuyển chủ đề: “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa ăn.”

“Đúng lúc em cũng đang đói.” Gia Ngộ suy nghĩ một lát, gọi món: “Em muốn ăn cơm rang.”

“Ừ, về nhà anh làm cho em.” Đáp lời cô xong Mục Phách mới phản ứng lại, anh chần chừ hỏi: “Vừa nãy ăn không no à?”

Gia Ngộ lắc đầu: “Toàn món cay, em ăn không được. Lúc sau gọi thêm mấy món khác thì vị lại nhạt nhẽo quá, em chỉ uống chút canh, chẳng bõ dính răng.”

Cô không ăn được cay. Mục Phách ghi nhớ.

Cơm rang rất ngon, mà người làm cơm rang lại càng “ngon” hơn.

Chiếc bàn ăn có chiều cao vừa phải. Gia Ngộ ghé người lên mặt bàn, mông vểnh cao, nửa thân trên vẫn còn nguyên quần áo chỉnh tề, nhưng nửa thân dưới lại hoàn toàn trống trơn. “Cậu bé” cứng rắn hung hăng đâm vào nơi cửa mình lầy lội ẩm ướt. Gia Ngộ bật ra tiếng rên khe khẽ, hơi thở nóng hổi phả ra làm mờ cả mặt bàn. Cô muốn quay đầu lại nhưng bị anh đè chặt sau gáy, không cho cô nhìn thấy khuôn mặt đang tràn đầy dục vọng của mình.

Mục Phách hôn lên sống lưng trần của Gia Ngộ, khi nhẹ khi nặng, để lại những dấu hôn lúc đậm lúc nhạt.

“Làm ở đây thích lắm phải không?”

Gia Ngộ không trả lời, nhưng Mục Phách đã biết đáp án. Ướt át đến mức này, tất nhiên là rất thích rồi.

Gia Ngộ cắn chặt môi, nơi khóe mắt có giọt lệ khẽ lăn xuống. Từ trong cổ họng bật ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào rồi biến thành tiếng ho khan nho nhỏ. Cô khẽ ho một tiếng, không phải khó chịu, chỉ là muốn ho mà thôi.

“Ngứa cổ họng à?” Mục Phách dùng sức thúc mạnh vào người cô, cúi xuống xoay mặt cô lại, hung hăng mút lấy đôi môi mềm mại: “Hay là chỗ nào khác đang ngứa?”

Bình luận

Để lại bình luận