Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Nồng Nàn Trên Bàn Ăn

Như kẻ lữ hành khát nước tìm thấy dòng suối mát, Mục Phách ngấu nghiến đôi môi Gia Ngộ, tham lam hút lấy mật ngọt của cô như thể đó là cam lồ quý giá. Cô cùng anh hôn nhau đến trời đất quay cuồng, quên hết mọi thứ mà phóng đãng triền miên. Cô ngứa chỗ nào, làm sao anh lại không biết cơ chứ.

Mục Phách thả chậm nhịp điệu, rút “cậu bé” ra một chút, chất lỏng sền sệt chảy xuống. Anh làm như không thấy, nắm lấy chân Gia Ngộ xoay người cô lại đối mặt với mình, ra lệnh: “Nhìn anh.”

Gia Ngộ nhìn anh, thầm nghĩ, đúng là khác hẳn. Sói đội lốt cừu. Ngày thường anh dịu dàng là thế, mà lúc này lại hung hãn, mạnh mẽ đến nhường này. Cô cảm thấy Mục Phách như vậy thật mê người.

Hai chân cô bị nhấc bổng lên cao, nhẹ nhàng gác lên vai anh. Cô không cần cúi xuống cũng biết hạ thể mình lúc này trông dâm đãng đến mức nào. Môi âm hộ chắc chắn đã bị lật ra ngoài, hạt ngọc nhỏ cũng sưng đỏ lên, cô cảm nhận được điều đó. “Cậu bé” cứng như sắt lại một lần nữa đâm vào nơi mềm mại ấm áp. Gia Ngộ cũng ưỡn cong tấm lưng mảnh khảnh lên đáp lại. Hình ảnh ban công ngoài cửa sổ lọt vào mắt cô lại trở thành đảo ngược, cô nhìn chằm chằm vào những móc treo trên rèm cửa, rồi chúng lại nhòe đi thành nhiều bóng chồng lên nhau.

Làm tình không phải trên giường quả là một trải nghiệm mới lạ. Giờ phút này, ngay trên chiếc bàn ăn cơm hàng ngày, cô lại trở thành món ngon trong miệng người khác.

“Sướng quá.”

Thân thể cô bị anh thúc mạnh vang lên những tiếng “bạch bạch” ngày càng lớn.

Từ ngày đó, Mục Phách tan làm ngày càng muộn.

“Lại không ăn cơm à?” Gia Ngộ vừa cắn quả táo vừa nói không rõ tiếng. “Em đợi anh mà.”

Ngủ cả ngày trời làm sao mà không đói cho được? Nhưng khẩu vị của cô đã bị Mục Phách nuông chiều thành quen, đồ ăn bên ngoài cô chẳng thèm ngó tới, đành phải ăn tạm hoa quả lót dạ, chờ Mục Phách về nấu cơm. Nửa tháng nay cô đều như vậy.

Mục Phách cởi cúc cổ tay áo, đi thẳng vào bếp, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Gia Ngộ còn chưa kịp trả lời, anh đã bất đắc dĩ quay người lại nói cho cô một sự thật phũ phàng: “Trong nhà hết đồ ăn rồi.”

“Hả?” Gia Ngộ lẹt xẹt dép đi tới, thấy tủ lạnh quả nhiên trống không, cô buột miệng: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Tại anh mấy ngày nay bận quá quên mua đồ ăn rồi.” Mục Phách lấy một hộp sô cô la đưa cho cô: “Để anh ra ngoài mua ít đồ, em ăn tạm cái này lót dạ đi.”

Gia Ngộ lại bắt được trọng điểm. Anh nói gần đây anh rất bận.

“Không cần đâu!” Gia Ngộ giữ tay anh lại. “Không phải vẫn còn mì ăn liền sao? Em ăn cái đó là được rồi.”

Mục Phách nhắc nhở cô: “Mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe.”

Gia Ngộ sán lại gần cười nói: “Chỉ cần là anh nấu, em đều thích ăn.”

Ở nơi cô không nghe thấy, tim ai đó đập loạn nhịp. Mục Phách cố gắng nặn ra nụ cười tương xứng với nụ cười của cô: “Được. Vậy em ra ngoài đợi đi, anh nấu xong sẽ mang ra.”

Sau khi đặt đồ ăn lên bàn, Gia Ngộ liếc mắt một cái liền nhận ra sự khác biệt giữa hai bát mì.

“Bát của anh không có trứng.”

“Trong nhà chỉ còn một quả thôi.”

Gia Ngộ bật cười hỏi: “Mục Phách, anh có thấy cuộc đối thoại của chúng ta hơi kỳ lạ không?”

“Kỳ lạ chỗ nào?”

“Giống như nhà mình nghèo đến mức không còn gì để ăn ấy, đến quả trứng cũng không đủ cho mỗi người một quả.”

Mục Phách im lặng hai giây, mặt đỏ bừng: “Là anh không tốt.”

Gia Ngộ im lặng, cắn hai miếng trứng rồi gắp bỏ vào bát của anh, giải thích: “Ý em không phải vậy. Ý em là, lát nữa ăn xong mình cùng ra ngoài mua đồ ăn đi.”

Mục Phách nhìn miếng trứng gần như còn nguyên trong bát, trong lòng thầm kêu khổ. Gia Ngộ như thế này, bảo anh làm sao có thể không yêu cô cho được? Nhưng trước đó đã thỏa thuận, một năm sau hai người sẽ ly hôn. Anh không nên tham lam.

“Được. Ăn xong chúng ta liền ra ngoài.”

Mục Phách cúi đầu, hơi nước nóng bốc lên từ bát mì cũng không che giấu được tâm tư trong mắt anh.

Bình luận

Để lại bình luận