Chương 49

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 49

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Chạm Mặt Người Xưa, Lời Ra Tiếng Vào
Thẩm Hành lúc này mới như sực tỉnh, áy náy nhìn Viện Viện cười gượng: “Xin lỗi nhé, ai mà dám không nhận ra Viện đại tiểu thư chứ.”
Viện Viện hừ mũi một tiếng tỏ vẻ khinh thường, đoạn đưa mắt nhìn về phía cô gái đứng sau lưng hắn. Mái tóc xoăn lọn bồng bềnh, nước da trắng trẻo, cũng thuộc dạng ưa nhìn, nhưng so với Văn Gia Ngộ đang tỏa ra thứ ánh sáng rạng ngời của phụ nữ viên mãn thì quả thực còn kém xa. Cô nàng thầm đưa ra kết luận: mắt nhìn của Thẩm Hành ngày càng thụt lùi.
Gia Ngộ đương nhiên cũng nhìn thấy người con gái đi cùng Thẩm Hành. Khác với vẻ khinh thường không thèm che giấu của Viện Viện, cô lại không chắc chắn mà nhíu chặt mày.
“Diêu Uyển?”
Ấn tượng của Gia Ngộ về Diêu Uyển khá sâu sắc. Bởi vì thời đi học, Diêu Uyển luôn tìm cách chiếm chỗ ngồi của cô, đơn giản chỉ vì Mục Phách ngồi ngay bàn phía sau. Không chỉ thế, có lần sau khi cô quay lại lớp học, cô ta còn vênh váo nói: “Tôi ngồi đây có vài phút thôi, cậu ra ngoài dạo một vòng không phải tốt hơn sao?”. Gia Ngộ lúc đó chỉ muốn yên ổn sống qua ngày ở Trấn Nam Thủy, không muốn gây sự với ai nên lần nào cũng nhịn xuống. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thù dai. Dù mắc bệnh hay quên khá nặng, Gia Ngộ vẫn luôn nhớ rõ thái độ kênh kiệu của Diêu Uyển đối với mình khi xưa. Huống hồ Diêu Uyển bây giờ so với trước kia chẳng thay đổi là bao, đơn giản chỉ là trút bỏ vẻ non nớt thời học sinh, trở nên thành thục, quyến rũ hơn mà thôi.
Cũng giống như Gia Ngộ, Diêu Uyển ngay lập tức nhận ra người đối diện, cô ta thốt lên: “Văn Gia Ngộ?”.
Thẩm Hành nhướng mày: “Hai người quen nhau à?”.
Diêu Uyển hiển nhiên vẫn chưa hết bất ngờ, Gia Ngộ liền thay lời đáp: “Bạn học cùng lớp ở Trấn Nam Thủy.”
Thẩm Hành tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ, quay sang nói với Diêu Uyển: “À, anh quên mất em từng nói quê em ở Trấn Nam Thủy.”
Viện Viện hết nhìn người này lại liếc người kia, đôi mắt láo liên đảo quanh, không biết đang tính toán mưu mẹo quỷ quái gì: “Trùng hợp thật nha! Người quen gặp nhau thế này, chắc chắn có nhiều chuyện để nói rồi, hay là chúng ta ngồi chung bàn đi?”
Gia Ngộ liếc mắt nhìn Viện Viện, không tỏ ý phản đối.
Chiếc bàn dài có bốn chỗ ngồi. Thẩm Hành vừa định ngồi xuống cạnh Gia Ngộ thì cô đã đứng dậy, cười nói: “Tôi sang ngồi đối diện với Viện Viện.”
Thẩm Hành lộ rõ vẻ mặt không vui, nhưng cuối cùng cũng không có hành động gì khác thường. Hắn nghiêng người nhường đường, sau khi Gia Ngộ đi qua mới dùng ánh mắt hỏi Diêu Uyển: “Em muốn ngồi bên trong hay bên ngoài?”
“Bên ngoài đi.” Diêu Uyển đáp.
Bốn người lần lượt ngồi xuống. Viện Viện là người mở đầu câu chuyện, cô quay sang hỏi Diêu Uyển: “Vừa rồi nghe Gia Ngộ gọi cậu là Diêu Uyển? Tớ có thể gọi thẳng tên cậu không?”
So với thời cấp ba kênh kiệu chẳng coi ai ra gì, tính cách Diêu Uyển bây giờ đã thu liễm đi rất nhiều. Cô ta cong môi gật đầu: “Đương nhiên là được rồi. Cậu là Viện Viện đúng không? Tớ thường nghe Thẩm Hành nhắc tới cậu.”
“Mình á? Thẩm đại gia còn thường nhắc tới mình cơ à? Đây đúng là vinh hạnh của mình quá rồi!” Viện Viện cười đầy ẩn ý, giọng điệu có chút mỉa mai, “Chắc không phải là nói xấu mình đâu nhỉ? Ngoài cái đó ra mình cũng chẳng nghĩ ra được cái gì khác.”
Diêu Uyển liếc nhìn Gia Ngộ, rồi lại nhìn thẳng vào Viện Viện: “Không có đâu. Anh ấy nói cậu hoạt bát, nhiệt tình, là người bạn luôn mang lại niềm vui cho người khác.”
Nghe xong lời khen, Viện Viện lại chẳng mấy cảm kích. Cô ấy khẽ hừ một tiếng đầy ý vị, cúi đầu nghịch những giọt nước đọng trên mặt bàn: “Xem ra anh ta kể với cậu không ít chuyện nhỉ. Tớ rất tò mò, hai người rốt cuộc là quan hệ gì vậy?”
Diêu Uyển thoáng chút xấu hổ, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Hành. Viện Viện bắt gặp hành động này, cô ấy vuốt nhẹ vành tai, giọng điệu thờ ơ: “Chuyện này không nói được sao?”
Không khí tự dưng rơi vào im lặng đầy gượng gạo. Hồi lâu sau, Thẩm Hành mới lên tiếng phá vỡ sự bế tắc: “Có gì mà không nói được chứ. Mình và Diêu Uyển chỉ là bạn bè thôi.”
Diêu Uyển cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Viện Viện tỏ vẻ mất hứng bĩu môi, thầm nghĩ: Ai mà tin chứ? Bất quá cô ấy cũng không tiếp tục hùng hổ dọa người nữa. Cô ấy làm vậy ban nãy thuần túy chỉ vì ngứa mắt cái kiểu “đứng núi này trông núi nọ” của Thẩm Hành mà thôi. Đừng tưởng cô ấy không biết, trong khoảng thời gian này Thẩm Hành rõ ràng muốn mượn Diêu Uyển để kích thích Gia Ngộ. Gia Ngộ đã kết hôn rồi, hắn dựa vào cái gì mà còn ôm cái tư tưởng đó chứ?

Bình luận (0)

Để lại bình luận