Chương 51

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 51

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Giải Thích Muộn Màng
“Bên ngoài lạnh lắm.” Giọng anh trầm ấm.
Tâm trạng rối bời của Gia Ngộ đột nhiên lắng lại. Cô khẽ hừ một tiếng nho nhỏ trong mũi, chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ rồi đứng dậy, quay sang nói với hai người còn lại: “Bọn mình về trước đây.”
“Này!” Viện Viện gọi họ lại, nhìn Mục Phách rồi lại chỉ vào mình, toe toét cười, “Mục đại soái ca, em là bạn thân nhất của Gia Ngộ đấy, chào anh!”
Mục Phách cười nhẹ, khẽ gật đầu: “Viện Viện, chào em.”
Đôi vợ chồng trẻ vừa khuất dạng sau cánh cửa quán cà phê, Viện Viện liền ôm ngực, vẻ mặt mê trai lộ rõ: “Mình bây giờ hoàn toàn có thể lý giải quyết định của Gia Ngộ rồi, đúng là cực phẩm mà!”
Thẩm Hành dù có phong độ đến đâu cũng không nhịn được mà buông một tiếng khinh miệt.
“Nông cạn.”
Viện Viện chẳng thèm để ý, trừng mắt nhìn bóng lưng hắn đang rời đi: “Trả tiền rồi hẵng đi chứ!”
Gia Ngộ cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng muốn nói lại thôi của Mục Phách lúc trước khi cô đi ăn cơm với Thẩm Hành. “Sau khi kết hôn không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.” Đây là lời cô đã từng nói. Nhưng hiện tại cô lại vô cùng muốn hỏi Mục Phách, anh và Diêu Uyển rốt cuộc đã nói chuyện gì.
Trong xe, sự im lặng bao trùm một khoảng thời gian dài.
“Anh nhớ bác sĩ từng nói,” Mục Phách vừa điều khiển vô lăng vừa nói bâng quơ, “Phụ nữ mang thai rất dễ đa sầu đa cảm, cảm xúc thất thường, người chồng cần phải quan tâm nhiều hơn bình thường.”
Gia Ngộ nghe mà ngẩn người, không hiểu sao lại chuyển sang chủ đề này.
“Cho nên,” Mục Phách tiếp tục, “Gia Ngộ muốn hỏi Mục Phách điều gì, Mục Phách đều rất vui lòng giải đáp.”
Mặt Gia Ngộ đỏ bừng lên: “Em… em có muốn hỏi anh vấn đề gì đâu…” Cô chột dạ cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, “…Nhưng mà bà bầu ngoài việc đa sầu đa cảm ra, còn đặc biệt hay thay đổi… Ví dụ như nói, em vừa rồi vốn chẳng muốn hỏi chuyện gì cả, bây giờ lại không hiểu sao lại muốn hỏi rồi.”
Mục Phách cười đầy ẩn ý: “Xem ra anh phải nhanh chóng thích ứng mới được, em nói đúng không?”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Mục Phách, Gia Ngộ cảm thấy hình như mình đúng là hay thay đổi thật. Đối mặt với Mục Phách như thế này, cô thế mà lại chẳng muốn hỏi gì nữa cả, chỉ nguyện ý tin tưởng anh vô điều kiện mà thôi. Nhưng Mục Phách đã chủ động không hỏi tự khai.
“Diêu Uyển trước kia từng giúp đỡ anh.” Anh nói.
Một thời gian dài sau khi nghỉ học, cuộc sống của Mục Phách chỉ xoay quanh hai chữ “kiếm tiền”. Nhưng tuổi tác và bằng cấp hạn chế không cho phép anh lựa chọn con đường dễ dàng. Cho dù một ngày làm hai công việc, số tiền kiếm được cũng chỉ như muối bỏ biển. Mục Phách chỉ ước mình có thể phân thân làm hai. Đúng lúc này, Diêu Uyển đã ra tay giúp đỡ anh.
Lúc đó Diêu Uyển thi trượt đại học, bố cô ta cảm thấy mất mặt, mặc kệ sự phản kháng của con gái mà làm thủ tục cho cô ta học lại, ngay cả trường học cũng không đổi, vẫn là trường cấp ba tốt nhất Trấn Nam Thủy. Đây đương nhiên không phải là điều Diêu Uyển mong muốn. Lòng tự trọng không cho phép cô ta tiếp tục ngồi trong phòng học cũ với thân phận học sinh lưu ban, hơn nữa bạn bè cũ cũng chẳng còn ai, họ sớm đã rời khỏi Trấn Nam Thủy để đến với cuộc sống đại học tự do trong mơ ước, chỉ còn lại một mình cô ta… cùng với một Mục Phách đang chật vật mưu sinh.
Như vớ được cọng rơm cứu mạng, Diêu Uyển tìm đến người con trai mà cô ta vẫn luôn thầm thương trộm nhớ. “Thành tích của cậu tốt như vậy, mình đã nói với ba mình rồi, cậu đến dạy kèm cho mình ôn tập đi.”
Diêu Uyển không phủ nhận, cô ta có tư tâm. Mục Phách là người con trai cô ta đã thích thầm suốt ba năm trời. Ba năm đó, cô ta không hề che giấu tình cảm của mình, thậm chí còn công khai theo đuổi rầm rộ nhưng chưa bao giờ nhận được sự đáp lại từ đối phương. Đây chính là một cơ hội tốt để tiếp cận Mục Phách, cũng là cách để cô ta lấy lại chút lòng tự trọng đã mất.
Thứ Mục Phách thiếu nhất chính là tiền, mà Diêu Uyển lại mang đến một công việc béo bở, vì thế anh không chút do dự mà đồng ý ngay. Anh sẽ dùng hết khả năng của mình để giải đáp mọi thắc mắc cho Diêu Uyển, còn những chuyện khác thì Diêu Uyển phải tự mình cố gắng, anh cũng không quản được.

Bình luận (0)

Để lại bình luận