Chương 62

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 62

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Thú Nhận Muộn Màng và Đêm Đắm Say Nồng Cháy

Hiếm khi nào Mục Phách lại tỏ ra khoe khoang như vậy. Nhưng nghe thấy lời khen của Gia Ngộ, anh khó có thể kiềm chế mà ưỡn thẳng sống lưng, thúc mạnh vào sâu hơn nữa. Cặp “bi” căng tròn lủng lẳng bên ngoài, toàn bộ thân “cậu bé” chìm sâu trong mật huyệt nóng bỏng, anh khàn giọng nói: “Em thích là được rồi.”.

Trước kia cũng chính vì cái này mà cô mới nảy ra ý định tìm Mục Phách về làm đối tượng kết hôn danh nghĩa của mình.

“Anh động nhé?” Mục Phách hỏi dò.

“Động đi.”

Hai chân Gia Ngộ so với lúc trước càng tách ra rộng hơn một chút. Mục Phách kích thích “dương vật” trừ bỏ lúc đầu có chút khó khăn ra thì sau đó về cơ bản là thông suốt vô cùng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Gia Ngộ, hình ảnh phản chiếu trong đáy mắt chính là đôi xương bướm mảnh khảnh của cô. “Gầy quá.” Anh nhận xét.

Cho dù động tác vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi cũng không chịu nổi “hàng to dùng tốt”. Gia Ngộ bị anh làm cho thở dốc liên tục, cô mơ màng quay đầu lại: “Chỗ nào gầy?”.

“Trừ bụng ra thì chỗ nào cũng gầy.”.

Gia Ngộ không phục, hướng về phía trước lắc lắc cái mông, đầu khấc thuận theo đường điên cuồng rong ruổi, đâm đến mức làm cô tê dại cả xương cốt. Cô cắn môi phản bác: “Mông em vẫn có thịt mà!”.

Mục Phách cố nén cười, luồn tay qua dưới nách cô nắm lấy một bầu vú mềm mại. “Chỗ này cũng có.”.

Sau đêm hôm đó, Gia Ngộ biết rõ mối quan hệ giữa cô và Mục Phách đang có điều gì đó lặng lẽ thay đổi. Nhưng cố tình lại không thể nói rõ ra được điểm nào khác biệt so với trước kia. Tổng cảm giác giữa họ vẫn còn thiếu một chút gì đó, phảng phất giống như có một lớp màn sương mỏng manh ngăn cách, trước sau đều không thể xuyên thủng được. Tự hỏi lòng mình thật lâu, Gia Ngộ mới đi đến một kết luận. Cô hình như đang cùng Mục Phách bước vào giai đoạn “ái muội”.

Đúng là chuyện hiếm có lạ đời. Đã kết hôn, đã có thai, vậy mà hai vợ chồng bây giờ mới bắt đầu giai đoạn ái muội. Mặc kệ ai nghe xong cũng đều cảm thấy thật buồn cười. Gia Ngộ ngược lại lại cảm thấy rất thú vị. Cô thích cái cảm giác này, sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy rồi, lại tuần tự tiến hành các bước ái muội, yêu đương… Từ trong hôn nhân vẫn có thể tìm thấy sự mới mẻ và thú vị bất ngờ.

Tâm trạng tốt lên rất nhiều, Gia Ngộ đến cả lời mời của Thẩm Hành cũng không từ chối.

“Cậu hẹn tôi một bà bầu ra đây uống rượu, cũng quá không có đạo đức đi?” Gia Ngộ trách móc.

Thẩm Hành buông tay tỏ vẻ vô tội: “Cho nên trước mặt cậu mới là ly nước ép trái cây đấy thôi.”.

Gia Ngộ bĩu môi: “Chán ngắt.”.

Thẩm Hành gần như tham lam mà ngắm nhìn góc nghiêng gương mặt cô, bàn tay đặt dưới quầy bar siết chặt lại. Hắn vừa định làm gì đó thì thấy Gia Ngộ đưa tay lên quạt quạt gió.

“Nóng quá.” Máy sưởi trong quán bar bật hết công suất, Gia Ngộ cảm thấy hơi nóng nực. Cô cởi chiếc áo khoác ngoài ra, bên trong mặc một chiếc áo len dệt kim bó sát người, làm lộ rõ đường cong cơ thể, phần bụng nhô lên trông đặc biệt rõ ràng.

Thẩm Hành liếc mắt nhìn một cái, rồi bình tĩnh lại. Hắn nhấp một ngụm rượu hỏi: “Mấy tháng rồi?”.

Câu hỏi này buổi sáng Gia Ngộ vừa mới hỏi Mục Phách xong, cô không cần suy nghĩ mà đáp ngay: “Sắp sáu tháng rồi.”.

Thẩm Hành nhẩm tính trong đầu, xem ra là mười tháng mang thai bình thường. Hắn tự giễu cười cười, vừa mới đăng ký kết hôn xong liền “trúng thưởng”, nên nói là công lao của ai đây?.

“Chờ đứa bé sinh ra xong, cậu có tính toán gì không?”.

Gia Ngộ thản nhiên nói: “Tính toán gì chứ, sinh thì cứ sinh thôi.”.

“Văn Gia Ngộ, cậu còn định giấu tôi à?”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận