Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Ghen Tuông Thầm Lặng và Vị Khách Không Mời (Phần 2)

Nói như vậy tức là không có gặp mặt. Tâm trạng không vui vì cảm giác bị giấu giếm tan thành mây khói, Gia Ngộ thả lỏng người, thuận miệng hỏi: “Cô ấy hẹn anh làm gì?”.

“Không biết nữa, nói là có chuyện cần nói với anh. Nhưng mà…” Mục Phách nằm xuống giường, ôm hờ lấy Gia Ngộ, “Em hỏi anh chuyện này, không phải là vì Thẩm Hành nói gì đó với em đấy chứ?”.

“Đúng vậy.” Gia Ngộ đem lời nói của Thẩm Hành kể lại đại khái một lần.

Hồi lâu sau Mục Phách vẫn không nói gì. Gia Ngộ ngáp một cái, cảm thấy hơi buồn ngủ: “Anh nghĩ gì vậy?”.

“Anh đang nghĩ,” Giọng Mục Phách nghe như đang cười, “Gia Ngộ, em đây là đang ghen đúng không?”.

Như quả bóng bay căng đầy nước bị kim châm thủng một lỗ, lớp vỏ bọc bên ngoài tức khắc bại lộ trong không khí, tâm tư không muốn thừa nhận lại hoàn toàn bị người khác nhìn thấu… Gia Ngộ xoay người lại, bực bội nói: “Em mới không có.”.

“Chính là như vậy mà.” Mục Phách nhích lại gần hơn một chút, một lần nữa ôm lấy cô vào lòng. “Em ghen, anh thật sự rất vui.”.

“Không phải người ta vẫn nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu sao?”. Gia Ngộ ôm một thùng sô cô la, sắc mặt hồng hào tốt đến mức khiến người ta phải ghen tị. Viện Viện lại gần sờ sờ khuôn mặt cô một chút: “Mình thấy cậu ở trong cái ‘nấm mồ’ này vẫn sống tốt chán.”.

“Đúng là rất không tồi.” Gia Ngộ chỉ vào vị trí bên cạnh, “Ngồi đi, mình hỏi cậu chuyện này.”.

Viện Viện ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại như bông: “Bảo sao hôm nay cậu lại vô duyên vô cớ mời mình đến chơi. Nói đi, chuyện gì?”.

“Sắp đến sinh nhật Mục Phách rồi, cậu nói xem mình nên tặng anh ấy quà gì thì tốt?”.

Viện Viện tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cô: “Chỉ là chuyện này thôi á? Cậu chỉ vì cái này mà bắt mình từ xa chạy tới đây?”.

Gia Ngộ đưa hộp sô cô la cho cô bạn: “Đại nhân ngài đại lượng cho tiểu nữ một gợi ý đi mà.”.

“Có thể có ý kiến gì chứ, cậu đem chính mình tặng cho anh ấy không phải là được rồi sao?”. Viện Viện nói thêm, “Mà phải nói trước nhé, đứa bé là con nuôi của mình đấy.”.

Gia Ngộ đang định nói cô bạn không đứng đắn thì chuông cửa vang lên. Từ lúc Gia Ngộ mang thai, dì giúp việc đã được Văn Trọng điều đến đây ở hẳn, ban ngày làm việc, chờ đến khi Mục Phách tan làm về thì dì ấy mới nghỉ ngơi. Dì giúp việc đi ra mở cửa, Gia Ngộ liền nói tiếp câu chuyện còn dang dở.

Viện Viện tự cho rằng ý kiến của mình rất hay: “Mình nói nghiêm túc đấy, Mục Phách muốn cái gì nhất chứ, còn không phải là cậu sao? Cậu trực tiếp ‘dâng’ mình cho anh ấy là được rồi, quá đơn giản!”.

“…Đó là do cậu không hiểu tình hình thôi.” Gia Ngộ thở dài.

“Có cái gì mà không hiểu chứ? Chỉ cần nhìn ánh mắt Mục Phách nhìn cậu kìa, giống như đang nhìn bảo bối vậy. Cậu đến cả việc gì cũng không cần làm, chỉ cần hôn anh ấy một cái thôi, anh ấy cũng có thể vui vẻ đến nửa năm trời ấy chứ.”.

…Có thật không?. Gia Ngộ tự nhận mình da mặt đủ dày, lúc này cũng chỉ có thể cam bái hạ phong. Sợ mình đỏ mặt sẽ thành trò cười cho cô bạn, cô thở hắt ra một hơi, quay mặt về phía cửa ra vào hỏi: “Dì ơi, ai vậy ạ?”.

Giọng người phụ nữ ngoài cửa the thé, thật khiến người nghe cảm thấy phiền não. “Ai nha sao lại không quen biết được chứ, tôi là bác gái của tiên sinh nhà các người đấy, cứ để tôi vào thì sẽ biết ngay thôi mà.”.

Viện Viện dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Gia Ngộ. Gia Ngộ vỗ vỗ lên mu bàn tay cô bạn: “Vừa hay cho cậu xem kịch vui.”. Cô đỡ eo đứng dậy, “Dì à, để bà ấy vào đi ạ.”.

“Xem đi, đã nói tôi không lừa bà mà.” Được cho phép vào nhà, Dương Tương vênh váo lắc mông định bước vào thì lại bị một đôi dép đi trong nhà cao cấp chặn lại.

Dì giúp việc sắc mặt không mấy tốt đẹp: “Đổi giày ạ.”.

“Phiền phức.” Lời nói tuy tỏ vẻ khó chịu như vậy, nhưng Dương Tương vẫn ngoan ngoãn đổi giày. Đi qua huyền quan vào phòng khách, bà ta hoàn toàn không thèm che giấu suy nghĩ trong lòng mình, như cố tình muốn để người khác nghe thấy, bà ta nhìn quanh quất một lượt rồi kinh ngạc cảm thán một câu.

“Oa, chỗ này sao mà rộng thế này chứ?”.

“Chỉ có hai người ở có phải là quá rộng rồi không?”.

“Thằng nhóc Mục Phách này đúng là có tiền đồ thật!”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận