Chương 88

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 88

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bữa Cơm Gượng Ép và Lời Thách Đấu Nguy Hiểm

Cũng không xa lắm. Gia Ngộ liền đồng ý: “Được, vậy ba mươi phút nữa gặp.”.

Khoác thêm chiếc áo mỏng, Gia Ngộ để mặt mộc đi đến khu hải sản. Khu hải sản thực chất là một dãy các căn nhà cổ kính san sát nhau, nghe nói trước kia thuộc phủ đệ của một vị quan lớn nào đó, bây giờ được cải tạo lại thành các nhà hàng sang trọng. Các cửa hàng chen chúc nhau, bên ngoài treo đèn lồng đỏ rực rỡ mang đậm màu sắc hoài cổ, quả thực rất có hương vị.

Cửa hàng mà Thẩm Hành nói cũng không quá xa, Gia Ngộ đi tới đó thuận tiện còn nhận được một phần bánh dày miễn phí của một cửa hàng đang khai trương. Chờ đến khi Thẩm Hành nhìn thấy cô, liền cảm thấy buồn cười: “Cái thói quen vừa đi vừa ăn này của cậu, bao giờ mới sửa được đây hả?”.

“Tôi mới không cần sửa.” Gia Ngộ bĩu môi đáp lại.

“Nó không tốt cho dạ dày đâu.” Thẩm Hành nhắc nhở.

“Dạ dày của tôi đã có canh bổ dưỡng của Mục Phách rồi, tốt lắm.”.

Thẩm Hành im lặng quyết định bỏ qua những lời này của cô. Hắn cầm thực đơn lên đưa cho cô: “Tôi gọi món xong cả rồi, đều là món cậu thích ăn đấy, giờ cậu chọn thêm món tráng miệng nữa thôi.”.

“Có bánh dày là đủ rồi, không cần gọi thêm nữa đâu, tạm thời cứ như vậy đi.” Gia Ngộ nói.

“Vậy thì đừng ăn nữa.” Thẩm Hành duỗi tay định lấy cái hộp bánh dày đi, “Cái này chỉ dùng để lót dạ tạm thời thôi.”.

Thức ăn bị lấy đi mất, Gia Ngộ có chút không vui. Cô chống một tay lên má, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ: “Cậu nói xem cậu bận rộn như thế, vừa xuống máy bay không về nhà nghỉ ngơi, lại chạy tới đây ăn cơm làm cái gì chứ? Tốn thời gian.”.

“Còn không phải là vì muốn gặp cậu à?” Thẩm Hành đáp tỉnh bơ.

Gia Ngộ liếc mắt nhìn hắn một cái đầy nghi ngờ.

Thẩm Hành tỏ vẻ vô tội giơ hai tay lên đầu hàng: “Cậu đừng hiểu lầm nhé, bạn tốt lâu ngày không gặp, khó tránh khỏi có chút nhớ nhung thôi mà.”.

“Hứ.” Đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Gia Ngộ bình tĩnh thu lại ánh mắt: “Cậu như thế này, tôi thật sự không hiểu nổi nữa rồi.”.

“Tôi thay đổi à? Tôi còn chưa nói cậu trước khi kết hôn và sau khi kết hôn là hai người hoàn toàn khác nhau đâu đấy.”.

“Cậu không hiểu là bởi vì trước kia cậu chưa từng thấy tôi yêu đương với người khác thôi. Hiện tại cậu biết rồi đấy, tôi có Mục Phách rồi, con người là sẽ thay đổi mà.”.

Bầu không khí vốn đang nhẹ nhàng vui vẻ bởi cái tên “Mục Phách” mà trở nên căng thẳng lạ thường. Đúng lúc thức ăn được mang lên nên bầu không khí giằng co trên bàn ăn mới có chút hòa hoãn trở lại.

Cuốn mấy lá rau xà lách tươi ngon đưa vào miệng, Gia Ngộ lúc này mới nhớ ra mục đích chính khi đến đây của mình. Cô làm như không có chuyện gì mà nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện. “Ai da, nghe nói cậu đang chuẩn bị tham gia đấu thầu mảnh đất ở phía Tây à? Mảnh đất kia cũng không tính là rộng lớn gì mà vị trí cũng chẳng phải là tốt nhất, không giống như quyết sách của ba cậu chút nào đâu nhỉ!”.

Khu vực phía Tây bên kia vừa mới được quy hoạch khai phá cách đây không lâu, là miếng thịt mỡ béo bở hay chỉ là cục xương khó gặm thì vẫn còn chưa thể xác định được. Gia Ngộ đã hỏi qua Văn Trọng, biết được Thẩm gia lúc trước hoàn toàn không có ý định thu mua mảnh đất này, nhưng ngay vào thời điểm Văn gia tham gia đấu thầu thì lại đột nhiên nhảy vào đòi cạnh tranh công bằng. Tuy nói thương trường như chiến trường, chiến trường không có chỗ cho tình anh em bè bạn, nhưng dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà từ trước tới nay, hiện tượng nhảy ngang vào phá đám như thế này là điều không thể nào xảy ra được. Gia Ngộ suy đi tính lại, hơn phân nửa là bởi vì Văn Trọng đã giao cho Mục Phách chịu trách nhiệm chính hạng mục này nên Thẩm Hành mới cố tình ra tay ngáng chân.

“Sao vậy? Vị kia nhà cậu lại cùng cậu kể khổ à?” Thẩm Hành mỉa mai.

Gia Ngộ lắc đầu: “Mục Phách sẽ không nói với tôi những chuyện đó đâu, nhưng tôi có rất nhiều cách để biết được.”.

“Cậu trước kia không phải không hề thích nói về những chuyện công việc này sao?” Thẩm Hành hỏi dò.

“Cậu đừng có đánh trống lảng nữa, tôi hỏi cậu, có phải là cậu cố ý làm vậy hay không?” Gia Ngộ mất kiên nhẫn.

“Cố ý?” Thẩm Hành nhấp một ngụm trà, “Chuyện này thì có gì là cố ý hay không cố ý chứ? Có cơ hội kiếm tiền, tại sao tôi lại không thể làm?”.

Gia Ngộ cười lạnh: “Ồ, xem ra cậu đối với người bạn tốt này cũng không có ý định thẳng thắn nói thật rồi. Bữa cơm này có tiếp tục ăn cũng chẳng vui vẻ gì nữa, tôi xin phép đi trước vậy.”.

“…Cậu ngồi xuống đi.” Thấy Gia Ngộ thật sự định đứng dậy rời đi, Thẩm Hành lớn tiếng gọi lại, “Cậu ngồi xuống đã.”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận