Chương 89

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 89

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Ly Trà Định Mệnh và Lời Cảnh Báo Cuối Cùng

Gia Ngộ ngồi lại xuống ghế, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu là cố ý đúng không?”.

Thẩm Hành tháo cặp kính gọng vàng ra rồi lại đeo vào, cuối cùng cũng thừa nhận: “Đúng vậy.”.

“Thẩm Hành, cậu rốt cuộc muốn gì?” Gia Ngộ chất vấn.

Thẩm Hành nhìn cô một cách lạnh lùng: “Tôi chính là muốn cho cậu biết, người đàn ông mà cậu một mực yêu thích, thiên vị kia ấy à, đối phó với mấy chuyện nhỏ nhặt thì còn có chút đất dụng võ, chứ chân chính gặp phải chuyện lớn rồi, hắn sẽ trở nên vô dụng, chẳng làm được gì cả. Là cậu đã quá xem trọng hắn rồi, tôi chỉ là muốn cho cậu thấy được cái tầm thực sự của hắn mà thôi.”.

Gia Ngộ tức đến bật cười thành tiếng, ý chí chiến đấu trong cô hoàn toàn được khơi dậy. Cô dùng một tay đập mạnh xuống bàn: “Vậy thì tôi cùng cậu đánh cược một phen! Cuộc đấu thầu mảnh đất phía Tây lần này, cậu chắc chắn sẽ thua Mục Phách.”.

Người phụ nữ vẫn luôn khắc sâu trong lòng hắn, khí phách ngời ngời, mị lực bắn ra tứ phía, cho dù để mặt mộc cũng diễm lệ đến mức làm người ta không thể rời mắt được, bây giờ lại vì một người đàn ông khác mà lớn tiếng với hắn. Càng tức giận, biểu cảm trên mặt Thẩm Hành lại càng trở nên dịu dàng đến lạ thường: “Được thôi, tôi cùng cậu đánh cược. Nếu cậu thua thì sao bây giờ?”.

“Lợi ích lớn nhất chính là mảnh đất kia rồi, ai thắng thì người đó lấy thôi, còn muốn đặt thêm điều kiện gì nữa?” Gia Ngộ nói tỉnh bơ.

Thẩm Hành cười lớn tiếng: “Văn Gia Ngộ, cậu ngày càng thông minh ra đấy.”.

“Học theo cậu cả thôi.” Gia Ngộ đáp trả không chút khách khí.

“Nói lâu như vậy rồi, cậu không khát à?” Thẩm Hành giơ tay chỉ vào ly trà trước mặt cô, “Tôi đã pha sẵn trước khi cậu tới rồi, bây giờ uống là vừa đúng lúc thích hợp đấy, cậu nếm thử xem sao.”.

“Cậu biết rõ tôi không thích uống trà mà.” Gia Ngộ nhíu mày.

“Không phải cái gì cũng phải nếm thử qua mới biết được nó có tốt đẹp hay không à? Giống như cậu vừa nói đấy, con người sẽ luôn thay đổi mà, cậu quên rồi sao?” Thẩm Hành dùng chính lời của cô để phản bác lại.

Bị bác bỏ quan điểm của chính mình, Gia Ngộ tức giận uống một hơi nửa ly trà. Trà xanh có vị hơi ngọt, hình như đã được bỏ thêm đường, uống vào miệng không hề chát, quả thực là không tệ chút nào.

“Cậu bỏ thêm cái gì vào đấy?” Gia Ngộ nghi ngờ hỏi.

“Bí mật.” Thẩm Hành cười đến mực dịu dàng, “Dù sao thì cũng là thứ tốt cả thôi.”.

Biết cậu không thích uống trà, cũng đã sớm nghĩ tới cậu sẽ không chạm vào nó đâu.. Chỉ là… Tại sao cậu lại đối tốt với Mục Phách đến như vậy?.

Sau khi tập trung trả lời xong một email quan trọng, Mục Phách mở file Excel ra xem báo cáo tài chính quý bốn này. Chức vụ giám đốc hiện tại của anh chỉ là hữu danh vô thực, công việc nào cũng cần phải học hỏi lại từ đầu, bận đến mức thời gian kiểm tra điện thoại cũng chẳng có.

Khi anh đọc được tin nhắn của Gia Ngộ thì đã là nửa giờ sau rồi. Cô nói cô chuẩn bị ra ngoài ăn cơm cùng Thẩm Hành. Có lẽ cô cảm thấy một câu trần thuật đơn thuần quá lạnh nhạt nên tin nhắn tiếp theo lại vừa nhẹ nhàng lại vừa có vẻ nuông chiều: “Không được ghen đâu đấy, em là vì anh mới đi nói chuyện với cậu ta thôi!”.

Mục Phách bật cười, anh trả lời tin nhắn thứ nhất là “Được rồi”, tin nhắn thứ hai trả lời hơi dài hơn một chút, đại ý là anh sẽ không ghen đâu, nhưng buổi tối muốn cô phải “bồi thường” tổn thất tinh thần này cho anh.

Sau khi trả lời tin nhắn xong, Mục Phách gọi thư ký pha giúp anh một ly cà phê. Lúc thư ký mang cà phê vào, anh vừa nhận lấy ly cà phê nóng hổi thì trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác bất an khó tả, rùng mình một cái, tay trượt đi, cà phê nóng liền đổ tràn ra ngoài. Phải thay áo sơ mi rồi. May mà trong tủ có áo sơ mi dự phòng.

Mục Phách đi vào phòng nghỉ thay một chiếc áo sơ mi khác. Chiếc áo sơ mi này mang theo mùi nước hoa mà Gia Ngộ thường dùng gần đây. Không ngọt ngào cũng chẳng hề đắng gắt, hương thơm trầm ấm như mùi gỗ đàn hương, mặc ở trên người liền giống như Gia Ngộ đang ở ngay bên cạnh anh vậy. Không đeo lại cà vạt, Mục Phách xắn tay áo lên, để lộ ra chiếc đồng hồ mà vào ngày sinh nhật Gia Ngộ đã tặng anh. Chờ anh ngồi trở lại vị trí làm việc, phát hiện hộp thư lại có thêm mấy email mới. Anh liếc nhìn vào di động, Gia Ngộ vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.

Bình tâm lại, anh click mở từng email mới ra xem, từ dưới lên trên, lướt qua các tiêu đề,… Một email không hề có chủ đề. Click mở ra. Một bức ảnh kèm theo một dòng chú thích ngắn ngủn. Đồng tử anh tức khắc mở to. Vô tình chạm phải chiếc ly cà phê rỗng ban nãy, “cạch” một tiếng, chiếc ly vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Dòng chú thích chỉ vỏn vẹn có năm chữ nhưng lại không ngừng phóng to rồi thu nhỏ trong đầu anh, như muốn lấp đầy mọi khoảng trống:

Bình luận (0)

Để lại bình luận