Chương 93

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 93

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Cú Phản Đòn Quyết Liệt và Lời Từ Biệt Cay Đắng

“Thẩm Hành, tôi cảnh cáo cậu không được làm bậy đấy.” Giọng cô run rẩy.

“Sợ rồi à?” Thẩm Hành tiến lại gần hơn nữa, dồn Gia Ngộ vào góc tường, hắn cúi đầu đối mặt sát sạt với cô. Giọng nói thâm tình chân thành đến giả tạo: “Gia Ngộ, trước kia trong đôi mắt của cậu tất cả đều chỉ có hình bóng của tôi thôi.”.

Gia Ngộ im lặng nửa giây, rồi bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ đến chói mắt: “Đúng vậy, đều là cậu.”. Vừa dứt lời, cô dứt khoát lưu loát nhấc chân lên một cái!. Gót giày cao gót sắc nhọn đâm thẳng vào mu bàn chân Thẩm Hành. Sắc mặt hắn đột biến vì đau đớn, Gia Ngộ cũng không cho hắn cơ hội phản ứng lại, ấn mạnh bờ vai hắn xuống rồi lại nhấc chân lên lần nữa, cứ thế mà thúc mạnh vào đúng chỗ hiểm của hắn!.

“A…” Thẩm Hành đau đớn tột cùng che lấy hạ bộ, cả người co quắp lại ngã lăn ra sàn nhà. Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra ướt đẫm trán hắn, hắn nghiến răng nghiến lợi kêu tên cô: “Văn Gia Ngộ!”.

Lực đạo rất lớn, đến mức làm gót giày cũng bị gãy mất. Gia Ngộ không vui xoay xoay cổ chân mình: “Đây là thuật phòng thân mà chính cậu đã dạy cho tôi đấy, bây giờ trả lại hết cho cậu.”. Nếu có thể cô cũng không hy vọng phải dùng đến chiêu này với Thẩm Hành. Chỉ là không có “nếu như” nào cả.

Gia Ngộ hít sâu một hơi, giọng nói trở nên trầm tĩnh lạ thường. “Thẩm Hành, cậu có bệnh rồi đấy.”. Mắc phải tâm bệnh, sớm đã đến giai đoạn nguy kịch rồi.

Bàn tay vừa mới chạm vào tay nắm cửa, trước khi bước ra ngoài Gia Ngộ còn để lại một câu cuối cùng. “Miếng đất ở Tây Ngạn kia, nếu cậu thắng, tôi ở đây trước tiên xin chúc mừng cậu. Nhưng cậu ngàn vạn lần đừng có tìm tôi để chứng minh cái gì cả… Tôi không muốn gặp lại cậu nữa đâu.”. Dù sao cũng đã làm bạn bè bao nhiêu năm như vậy, cô không hy vọng đến cuối cùng lại phải nhìn thấy hắn liền cảm thấy ghê tởm.

Sau khi về đến nhà, dì giúp việc vừa đúng lúc mang Trứu Trứu ra công viên đi dạo. Đưa hai người ra khỏi cửa xong, Gia Ngộ ngay lập tức liền lao vào nhà vệ sinh. Đem toàn bộ quần áo trên người cởi sạch ra, cô đứng trước tấm gương lớn, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải kiểm tra tỉ mỉ lại một lần nữa. Bất kỳ dấu vết đáng ngờ nào cũng không hề phát hiện ra… Trừ bỏ chỗ xương bướm sau lưng có một mảng lớn bầm tím. Đó là do lúc cô né tránh Thẩm Hành đã đụng mạnh vào tường. Chạm nhẹ vào một chút, vẫn còn rất đau.

Gia Ngộ yên tâm hơn một chút, rồi lại bắt đầu suy nghĩ xem có nên chủ động nói với Mục Phách sự việc xảy ra ngày hôm nay hay không?. Chỉ là ở khách sạn lâu như vậy, lý do thoái thác cũng chẳng có mấy sức thuyết phục. Mục Phách trước nay vẫn luôn coi Thẩm Hành như cái gai trong mắt, nếu như anh không tin lời cô thì phải làm sao bây giờ?.

Không, Gia Ngộ rất nhanh lắc đầu phủ nhận khả năng này. Mục Phách nhất định sẽ tin tưởng lời cô nói, nhưng trong lòng anh cũng nhất định sẽ lưu lại một khúc mắc khó gỡ, thậm chí còn có thể sẽ đi tìm Thẩm Hành để tính sổ. Như vậy thì không được rồi. Thẩm Hành chính là cố ý làm vậy. Hắn muốn chọc tức Mục Phách vào thời điểm mấu chốt này, ép Mục Phách phải đi tìm hắn, sau đó cho người gài bẫy, tốt nhất là có thể khiến Mục Phách thân bại danh liệt, Tây Ngạn cái gì, Bốn Mùa cái gì, toàn bộ đều tan thành mây khói hết. Gia Ngộ thầm mắng một tiếng, Thẩm Hành hắn chắc chắn biết cô sẽ rối rắm khó xử, cho nên mới nghĩ ra cái biện pháp thử thách sự tin tưởng này để ly gián mối quan hệ giữa cô và Mục Phách. Điểm duy nhất hắn không thành công được, sợ chỉ là trên đường đi hắn đã suy nghĩ lại mà không dám “thượng” cô mà thôi.

Một trận rét lạnh chạy dọc sống lưng. Gia Ngộ nhất thời cảm thấy cả người đều phát ngứa ngáy khó chịu, cô lập tức đi tắm rửa sạch sẽ. Chờ sau khi tắm xong nhìn đồng hồ thì cũng sắp đến giờ Mục Phách tan làm về nhà rồi.

“Nha.” Là tiếng bi bô của Trứu Trứu.

Gia Ngộ quấn khăn bông lau khô mái tóc ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm, lại thấy Trứu Trứu đang được Mục Phách bế trên tay. Cô ngẩn ra: “Hôm nay anh về sớm thế.”.

Mục Phách cười: “Không phải em muốn ăn canh sao? Anh mua củ sen với xương sườn về rồi đây, lát nữa sẽ nấu cho em ăn.”.

Gia Ngộ vừa nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Mục Phách, chóp mũi liền cay xè không chịu nổi. Nếu nói vài phút trước cô còn đang rối rắm không biết có nên nói cho Mục Phách chuyện kia hay không, thì ngay khi nhìn thấy anh, trong đầu cô mọi suy nghĩ đều tan biến hết, chỉ muốn lao đến ôm chặt lấy anh, nói với anh rằng Thẩm Hành là một tên khốn kiếp, nói với anh rằng thật ra cô đã sợ hãi muốn chết đi được.

Bình luận (0)

Để lại bình luận