Chương 100

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 100

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Thú Nhận Muộn Màng và Kế Hoạch “Đồng Phục”

Cái hộp gỗ nhỏ và những đồ vật chứa đựng bên trong nó vẫn luôn làm cô canh cánh trong lòng không thể nào quên được. Càng nhớ thì cô lại càng thêm tò mò, Mục Phách rốt cuộc vì cái gì mà lại thích cô chứ?. Nói thật lòng thì cô cho rằng chính mình cũng chẳng có điểm gì nổi trội hơn người cả.

“Anh cũng không biết nữa, thích một ai đó, vốn dĩ là chuyện tự nhiên mà không hề có manh mối nào báo trước cả. Chờ đến khi anh phản ứng lại được thì em đã đi mất rồi, anh có chút nhớ em.”. Mục Phách nói nghe có vẻ chẳng có vấn đề gì cả, nhưng Gia Ngộ nghe xong trái tim lại đập loạn xạ như trống đánh liên hồi.

—— Ồ, em đi rồi, anh có chút nhớ em.

Trong lòng mềm nhũn ra thành một khối nước, cô thân mật cọ cọ vào người anh, tỏ ra mọi cách ỷ lại: “Còn may là em có thể gặp lại anh lần nữa.”.

“Đúng vậy, anh thật sự rất may mắn,” tự nhiên trong đầu Mục Phách lại hiện lên một ý niệm tinh nghịch, anh hỏi cô, “Bộ đồng phục cấp ba em còn giữ không?”.

“Có chứ, nhưng mà em để ở nhà ba em bên kia rồi.”.

“Không phải ba nói ngày mai chúng ta mang Trứu Trứu về đó ở vài ngày sao? Tiện thể em tìm lại thử xem.”.

“Anh muốn làm gì?” Gia Ngộ nghi ngờ hỏi.

“Ừm.” Mục Phách xoa xoa chóp mũi mình, ánh mắt đen tối không rõ ý tứ, “Chỉ là muốn nhìn em mặc thử thôi.”.

Gia Ngộ bất tri bất giác lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Mục Phách, ý đồ xấu của anh thật sự là rất nhiều đấy nhé.”.

Mục Phách không hề phủ nhận: “Có thể là… Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng?”.

“Anh đây là đang khen em hay là đang châm chọc em hả?” Gia Ngộ chất vấn.

Anh cười lớn tiếng: “Vậy thì phải xem em hiểu như thế nào rồi.”.

Gia Ngộ thở hổn hển lộ ra hàm răng trắng bóng, làm bộ muốn cắn anh một cái. Nhưng thấy anh thuận theo mà nâng cánh tay lên để tùy cô làm xằng làm bậy thì cô lại luyến tiếc không nỡ ra tay.

“…Đáng ghét.” Cô trách yêu.

Đêm mùa đông kéo dài lê thê, ánh đèn đường tĩnh lặng soi bóng hai người đổ dài trên con đường vắng vẻ. Không cần biết bao nhiêu năm tháng nữa sẽ trôi qua, cho dù bọn họ đã từng bỏ lỡ nhau vào sai thời điểm đi chăng nữa, thì trong tương lai xa xôi kia, họ vẫn sẽ gặp lại nhau lần nữa.

Văn Trọng mấy ngày không được gặp cháu ngoại, nhớ nhung đến sốt cả ruột. Cả nhà ba người vừa mới bước vào cửa ông đã vội vàng tiến lên đón. “Ai da, Trứu Trứu bảo bối của ông đây rồi, lại đẹp trai ra nhiều rồi này.”.

Gia Ngộ bĩu môi thầm nghĩ, béo tròn vo thế kia, mới có mấy ngày không gặp thôi mà, có thể có biến hóa gì lớn chứ. Trứu Trứu bị ông nội chọc cho cười khanh khách không ngớt, tràn đầy vui vẻ. Văn Trọng yêu thích đến mức không muốn buông tay mà ôm chặt cháu vào lòng, hồi lâu sau mới nâng cằm ra hiệu cho Mục Phách: “Lên thư phòng nói chuyện.”.

Gia Ngộ tiếp nhận Trứu Trứu từ tay ông, bất mãn nói: “Lúc nào cũng chỉ biết bàn công việc thôi.”.

“Vậy nếu không thì ba nói chuyện với con nhé?” Văn Trọng hỏi ngược lại.

Gia Ngộ xám xịt mặt mày quay người rời đi: “Thôi bỏ đi ạ.”.

Văn Trọng cũng chẳng hề để tâm, ông híp mắt nhìn Mục Phách, lời ít ý nhiều nói: “Đến thư phòng.”.

“Vâng ạ.”.

Mở TV lên xem tạm, Gia Ngộ nhìn bóng dáng hai người đàn ông vừa đi khuất, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy hôm nay Văn Trọng có điểm gì đó không thích hợp cho lắm.

“A!” Trứu Trứu bất ngờ đập tay vào mặt cô một cái. Gia Ngộ giật mình lấy lại tinh thần, tâm tư đang rối bời cũng bị quấy rầy, cô cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa thêm nữa.

Vào trong thư phòng, Văn Trọng trước tiên châm một điếu thuốc lá, làn khói trắng lượn lờ bay lên. Ông chỉ nhìn Mục Phách hỏi: “Hút một điếu không?”.

Mục Phách uyển chuyển từ chối: “Gia Ngộ không thích mùi vị này ạ.”.

Văn Trọng khẳng định chắc nịch: “Cậu rất yêu Gia Ngộ.”.

Mục Phách cười nhẹ, không hề phủ nhận.

Văn Trọng không nói đến chuyện “hút thuốc” nữa mà tỏ ra tự hào nói: “Con gái của ta tự nhiên là phải làm người ta yêu thích rồi.”.

Mục Phách vẫn chỉ cười: “Đúng vậy ạ, không có ai là sẽ không thích Gia Ngộ cả.”.

Văn Trọng cười như không cười hút một hơi thuốc lá thật sâu, làn khói thuốc tuy rất nhạt nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được tia sáng sắc bén trong ánh mắt ông: “Lần này vụ miếng đất ở Tây Ngạn kia, cậu làm được không tồi đấy.”. Thư đánh giá kết quả chính thức còn chưa được gửi đến tay nhưng Văn Trọng có rất nhiều mối quan hệ riêng, tự nhiên là sẽ biết trước được kết quả rồi. Tây Ngạn chính là bài toán khó đầu tiên mà ông giao cho Mục Phách. Ông trước nay đều không hề keo kiệt lời khen ngợi, Mục Phách đã làm được rất tốt, nên khen ngợi thì vẫn phải khen ngợi.

Mục Phách hơi ngừng lại một chút: “Bên Thẩm gia那边…”.

“Thẩm Hành làm ra những chuyện gì, ta đều biết cả.” Giọng nói Văn Trọng không hề nghe ra được bất kỳ cảm xúc gì, “Hắn còn trẻ tuổi nông nổi, cậu cũng vậy nhưng so với hắn thì cậu lại trầm ổn hơn nhiều, đây là sự thật không thể chối cãi.”. Chỉ biết nhìn vào cái lợi trước mắt, rốt cuộc đã phụ lòng kỳ vọng của ông đối với đứa con trai độc nhất của Thẩm gia này. Phải biết rằng cách đây không lâu, ông còn từng nghĩ hắn chính là đứa con rể mà mình đã chọn lựa kỹ càng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận