Chương 101

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 101

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Sự Thật Phơi Bày và Lựa Chọn Khó Khăn

Mục Phách im lặng lắng nghe. Không kiêu ngạo cũng chẳng hề tỏ ra tự mãn. Không tồi, nên là như vậy. Văn Trọng cuối cùng cũng nở một nụ cười hài lòng, rồi lại nói ra một câu nói kinh người khác.

“Đúng rồi, bà bác gái cả kia của cậu ấy à, khoảng thời gian trước có đến tìm ta đấy.”.

Mục Phách đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Văn Trọng.

“Bà ta nói…”. “Gia Ngộ mua cậu về, lừa gạt tôi.”.

Văn Trọng ghét nhất là bị người khác lừa dối. Mục Phách lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bởi vì tình hình trước mắt mà nói, thừa nhận là lừa gạt, mà không thừa nhận thì cũng vẫn là lừa gạt…

“Không phải là lừa gạt ạ.” Anh định thần lại, “Việc kết hôn là thật, Trứu Trứu cũng là con ruột của con.”.

Văn Trọng bị câu nói phía sau của anh chọc cười: “Nếu Trứu Trứu mà là giả thì tôi cũng sẽ không đứng ở chỗ này nói chuyện với cậu đâu.”.

“Vậy ngài…”.

“Chuyện của hai đứa chúng bây, ta đã sớm biết cả rồi.” Văn Trọng nhìn anh, tỏ vẻ buồn cười, “Cậu cảm thấy việc mà Thẩm Hành có thể đoán ra được, ta lại không đoán ra được sao?”.

Mục Phách đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, là bọn họ đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Anh cúi đầu xuống: “Lần này là do bọn con suy nghĩ không được chu toàn.”.

Văn Trọng thừa nhận cách nói này của anh: “Vụ Tây Ngạn lần này chính là cơ hội mà Gia Ngộ đã giúp cậu tranh thủ được đấy. Nó đã yêu cầu rồi, thì ta trước nay ngoài miệng tuy không nói tốt đẹp gì nhưng vẫn luôn là cố gắng hết sức để thỏa mãn con bé.”. “Gia Ngộ chắc hẳn đã nói với cậu rồi, ta vô cùng không thích bị người khác lừa gạt. Theo lý mà nói, hai đứa làm ra cái chuyện vớ vẩn như vậy, ngay từ đầu ta đáng lẽ nên phản đối kịch liệt mới phải. Nhưng Gia Ngộ chính là ngoại lệ duy nhất của ta, cho nên ta đã lựa chọn làm như không hề nhìn thấy gì cả. Nguyên nhân ban đầu tuy là giả, nhưng tình cảm cũng có thể từ từ bồi đắp được không phải sao?. Chẳng qua chỉ là vấn đề trình tự trước sau mà thôi, cùng lắm thì ly hôn. Con gái của Văn Trọng ta đây có khối người tranh giành đấy.”.

Văn Trọng nói toạc ra hết mọi chuyện: “Hơn nữa, Gia Ngộ giao dịch với cậu, lấy thời hạn hẳn là một năm đúng không?”.

Mục Phách biết rõ bây giờ có giảo biện cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, chỉ có thể thản nhiên thừa nhận: “Vâng ạ.”.

“Hiện tại đã qua thời điểm hai người kết hôn được một năm mấy tháng rồi. Gia Ngộ là con gái của tôi, sao tôi có thể không hiểu nó được chứ? Cho nên nó nhất định là rất vừa lòng cậu rồi.”.

“Ít nhất,” Mục Phách ngữ khí chắc chắn khẳng định, “Hiện tại mối quan hệ của bọn con là thật lòng.”.

“Vậy không phải là được rồi sao.” Văn Trọng tỏ ra hài lòng, “Tôi chính là người chỉ coi trọng kết quả cuối cùng, không hề để tâm đến quá trình diễn ra như thế nào cả. Nếu như đó là kết quả mà tôi vừa lòng, tôi sẽ không bắt bẻ thêm gì nữa. Chẳng qua…”. Văn Trọng chuyển chủ đề câu chuyện, chỉ chỉ vào đầu mình, “Bà bác gái kia của cậu ấy à, đầu óc thật sự không được bình thường cho lắm đâu.”.

Mục Phách hiếm khi nào lộ ra biểu tình xấu hổ đến vậy. Anh thật sự không thể nào ngờ được người vạch trần vụ giao dịch giữa bọn họ lại chính là Dương Tương.

“Là ai đã tìm bà ta tới đây, không cần tôi phải nói ra, trong lòng cậu hẳn là đã có đáp án rồi chứ.” Văn Trọng nói đầy ẩn ý.

Mục Phách không nói chuyện, trong lòng anh đã đoán ra được là ai rồi.

Yên lặng trong giây lát, Văn Trọng nhìn thẳng vào mắt Mục Phách: “Ta muốn cậu đi nước Y.”.

Mục Phách mơ hồ đoán được điều gì đó, bất giác siết chặt nắm tay lại.

“Đi ra nước ngoài, làm việc trong hai năm.”. Ban đầu Văn gia lập nghiệp dựa vào ngành hậu cần vận tải, cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều có dính líu cả, sau này mới dựa vào các mối quan hệ để phát triển sang lĩnh vực bất động sản. Hiện giờ cấp trên bắt đầu siết chặt kiểm tra gắt gao hơn, cả mặt sáng lẫn mặt tối đều bị soi xét kỹ lưỡng. Văn Trọng không muốn tiếp tục nhúng chàm vào vũng nước đục này nữa, liền nảy ra ý định chuyển hướng đầu tư sang nước Y bên kia. Ông muốn phái Mục Phách đi sang nước Y khảo sát thực địa một phen, sau đó hoàn toàn thâu tóm được hạng mục béo bở này.

“Cơ hội này nếu như cậu không biết nắm giữ lấy, thì coi như ta đây đã nhìn nhầm người rồi; còn nếu muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình để đoạt lấy được nó, thì vị trí của cậu từ đây về sau liền có thể ổn định vững chắc mà ngồi.”. “Không phải cậu muốn chứng minh năng lực bản thân sao? Cơ hội đang ở ngay trước mắt đấy, muốn hay không là tùy thuộc vào cậu lựa chọn thôi.”.

Đương nhiên cái giá phải trả chính là phải cùng Gia Ngộ xa cách nhau đến hai năm trời ròng rã. Mục Phách nhìn về phía Văn Trọng, chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được trong mắt ông sự kiên quyết không thể lay chuyển.

“Sao hôm nay hai người lại nói chuyện lâu như vậy?” Gia Ngộ hỏi khi thấy Mục Phách bước vào phòng.

Mục Phách đem cửa phòng đóng lại cẩn thận, chỉ thấy Gia Ngộ đang chui nửa người vào trong tủ quần áo tìm kiếm thứ gì đó. “Có hơi nhiều việc một chút em ạ.”.

“Vụ Tây Ngạn à?”.

Mục Phách ừ một tiếng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận