Chương 102

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 102

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Đề Nghị Bất Ngờ và Đêm “Đồng Phục” Nồng Cháy

Gia Ngộ gian nan từ trong tủ quần áo bò ra ngoài: “Kết quả thế nào rồi anh?”.

“Em nói xem?” Mục Phách cười hỏi ngược lại.

Gia Ngộ cười tươi rói, chạy tới ôm chầm lấy anh, hai chân thuận thế leo lên quặp chặt lấy eo Mục Phách: “Em biết ông xã của em nhất định sẽ làm được mà!”.

Mục Phách cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, ôm cô ngồi xuống mép giường: “Em đang tìm cái gì vậy?”.

“Bộ đồng phục chứ gì nữa.” Gia Ngộ đáp, “Em tìm nãy giờ rồi, chỉ thấy mỗi cái quần thôi, cái áo không biết chạy đi đâu mất rồi.”.

“Lát nữa anh tìm cùng em.” Mục Phách nói.

Gia Ngộ lại bĩu môi tỏ vẻ không vui, cô siết chặt lấy cằm Mục Phách: “Anh không vui sao?”.

“Vì sao em lại nói như vậy?” Anh hỏi.

“Chỉ là cảm giác được thôi.” Gia Ngộ đáp.

Mục Phách không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ lúc này. Anh thầm nghĩ, chờ qua đêm nay rồi lại nói cho Gia Ngộ biết nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Văn Trọng cũng không muộn. “Có thể là do hơi mệt một chút thôi em ạ.” Anh tìm cớ.

Gia Ngộ đẩy anh nằm xuống giường: “Vậy anh ngủ một lát đi, em tiếp tục tìm bộ đồng phục, chờ đến giờ ăn cơm em lại gọi anh dậy.”.

Mục Phách đúng là thật sự mệt mỏi rồi. Anh kéo Gia Ngộ lại gần, dùng mặt mình áp vào má cô: “Em nằm cùng anh một lát đi.”.

Gia Ngộ dễ dãi nhất chính là không thể chịu được bộ dạng đáng thương này của Mục Phách. Nàng thuận thế nằm xuống bên cạnh anh: “Anh ngủ đi, em nằm cùng anh.”.

“Ừm.” Mục Phách nhắm mắt lại. Không tới hai phút sau, hơi thở của anh đã trở nên đều đều. Gia Ngộ lại đợi thêm một hồi lâu nữa, mới nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh. Cô bước xuống giường, liếc nhìn chiếc tủ quần áo một cái, rồi lại nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng. Văn Trọng lúc này hẳn là vẫn còn đang ở trong thư phòng.

Khi Mục Phách tỉnh lại, Gia Ngộ vừa mới mang đồ ăn lên. Anh đưa tay lên che mặt lại, giọng nói còn ngái ngủ: “Mấy giờ rồi em?”.

“Mười giờ rồi ạ.”.

“…” Mục Phách ngây người ra, “Mười giờ á?”. Anh thế mà lại ngủ một mạch hơn sáu tiếng đồng hồ liền.

“Anh ngủ say quá, em không nỡ gọi anh dậy.” Gia Ngộ đi tới mép giường, “Đồ ăn em vừa mới mang xuống dưới nhà hâm nóng lại rồi đây, anh tỉnh rồi thì ăn một chút đi, kẻo lại đau dạ dày.”.

Mục Phách lúc này mới tỉnh táo lại được vài phần. Anh đánh giá bộ quần áo trên người Gia Ngộ, hỏi: “Em cứ mặc như vậy đi xuống dưới nhà à?”.

“Cứ mặc như vậy đi xuống đấy,” Gia Ngộ tỏ ra vô cùng đắc ý mà đứng dậy xoay một vòng trước mặt anh, “Chú Lưu còn khen em càng ngày càng trẻ ra nữa cơ đấy!”. Cô đang mặc chiếc áo polo màu trắng viền xanh lam, trước ngực còn thêu logo của trường học cũ, chiếc quần đồng phục rộng thùng thình màu xanh biển càng làm nổi bật lên vóc dáng tinh tế thon thả của cô. Nếu có điểm gì khác biệt thì cũng chỉ là khuôn mặt đã không còn vẻ non nớt ngây thơ của năm đó nữa mà thôi.

Mục Phách giang hai tay ra, gọi cô lại gần. Gia Ngộ tung tăng nhảy chân sáo đi tới. Eo căng thẳng trong giây lát, cả người cô liền ngã vào lòng Mục Phách đang ngồi trên đùi anh.

“Anh hơi đói bụng rồi.” Mục Phách nói.

Gia Ngộ nhướng mày, cười nói: “Đồ ăn ở trên bàn kìa.”.

“Nhưng mà anh muốn ăn cái khác trước cơ.”. Kỳ thực hiện tại đối với bộ ngực căng tròn của Gia Ngộ mà nói, bộ đồng phục này có hơi nhỏ một chút rồi. Hiệu quả thị giác no căng đầy đặn vô cùng hấp dẫn. Mục Phách đưa tay luồn vào trong vạt áo cô, giúp cô cởi bỏ chiếc áo lót vướng víu ra: “Cởi nội y ra đi em.”.

Có thể là bởi vì đang mặc trên người bộ đồng phục học sinh, Gia Ngộ tự nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng. Cô khẽ cắn môi, rút chiếc áo lót ra khỏi người. Chỉ trong chớp mắt, đầu vú căng cứng liền thẳng tắp mà đỉnh lên lớp vải áo đồng phục đơn bạc. Mục Phách dùng hai ngón tay khép mở véo nhẹ lấy nó, trêu đùa không ngừng. Gia Ngộ không kìm được mà bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

“Ướt rồi này.” Anh nói. Một vòng vệt nước ẩm ướt lan rộng ra trên áo, bên kia cũng trở nên mẫn cảm mà chảy ra một ít dịch thể trong suốt.

Gia Ngộ ngồi quỳ thẳng người dậy, tổng cảm thấy có chút xấu hổ. Cô mang theo ngữ khí thương lượng nói: “Hay là cởi luôn cả bộ đồng phục ra nhé?”.

Mục Phách gọn gàng dứt khoát từ chối: “Không.”. Anh duỗi tay ra cùng mười ngón tay thon dài của cô đan chặt vào nhau, rồi bất ngờ bổ nhào tới đè cô xuống giường. Anh cúi đầu xuống, cách lớp quần áo mà ngậm lấy một bên vú căng tròn của cô. Vị sữa tươi nồng đậm lan tỏa trong khoang miệng, càng liếm mút thì phía dưới lại càng trở nên cương cứng hơn.

“A…” Núm vú cách một lớp vải thô ráp được đầu lưỡi ấm áp của anh không ngừng cọ xát trêu đùa, vừa ngứa ngáy lại vừa tê dại. Gia Ngộ không nhịn được mà dùng tấm lưng trần cọ xát vào tấm ga giường bằng lụa mềm mại phía dưới, nhưng lại chẳng thể nào giải tỏa được cơn khát khao đang dâng trào trong cơ thể. Cô vòng tay ôm chặt lấy đầu Mục Phách, giọng nói nỉ non: “Nhớ chừa phần lại cho con trai anh bú nữa đấy.”.

“Nó uống xong rồi, bây giờ đến lượt anh.” Mục Phách dùng lưỡi đẩy đầu vú ra khỏi miệng, rồi từ cổ áo dọc theo xương quai xanh quyến rũ, một đường liếm mút lên đến tận cổ cô. Anh khẽ cắn cắn vào cằm cô, ánh mắt ướt át nhìn cô chăm chú: “Em cũng biết là anh còn chưa ăn cơm mà, đói bụng lắm rồi.”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận