Chương 107

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 107

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Hứa Không Bao Giờ Cách Xa và Chuyến Đi Nước Y Định Mệnh

Mục Phách chỉ biết im lặng đồng ý, anh không muốn lặp lại những lời lẽ khó nghe kia, càng không muốn để cho Gia Ngộ phải nghe được những thứ dơ bẩn đó, chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện nuốt ngược vào trong lòng: “Được rồi, được rồi, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu. Sau này, anh làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ báo trước với em một tiếng được không?”.

Gia Ngộ vẫn còn rất bực bội: “May mắn là Thẩm Hành còn là người háo thắng, sĩ diện đấy, bằng không thì chuyện này không thể nào đơn giản mà kết thúc như vậy được đâu.”. —— Đó là bởi vì cậu ta không còn mặt mũi nào mà thừa nhận nữa thôi!. Những lời này, Mục Phách cố gắng ép nó từ cổ họng nuốt ngược trở lại vào trong bụng. Anh kéo bàn tay Gia Ngộ đang đặt trên vai mình xuống: “Em nhìn xem này, không phải anh vẫn không có việc gì cả à?”.

Gia Ngộ bình tĩnh nhìn anh vài giây, rồi ngập ngừng hỏi: “Anh có bị cậu ta đánh trúng vào chỗ nào hay không?”.

“Không có đâu, đều bị anh tiện tay cản lại được hết rồi.”.

“Em không tin đâu!” Gia Ngộ trừng mắt nhìn anh, “Mấy ngày nay anh nhân cơ hội kỳ kinh nguyệt của em mà cố tình tránh né đúng không? Lát nữa anh cởi hết đồ ra cho em kiểm tra lại một chút!”.

Mặt Mục Phách có chút đỏ lên: “Được thôi.”.

Gia Ngộ té xỉu tại chỗ, cô chính là bị sự dịu dàng này của Mục Phách trị cho đến chết rồi.

Từ khi biết được sang năm Mục Phách sẽ phải đi sang nước Y công tác, thời gian đối với Gia Ngộ dường như trôi qua nhanh như chiếc bóng ngựa lướt qua khe cửa vậy, một năm cứ thế nhanh chóng kết thúc trong nháy mắt. Trong khoảng thời gian này không phải Gia Ngộ không hề làm công tác tư tưởng cho Văn Trọng, nhưng ông lúc này lại thực sự rất cố chấp, nói thế nào cũng không chịu cho cô theo Mục Phách đi sang nước Y.

“Con định bỏ Trứu Trứu lại ở nhà một mình chắc? Trong đầu con rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả? Con muốn cho Mục Phách thừa kế gia nghiệp của nhà chúng ta hay là chỉ muốn nó đổi địa điểm sang nơi khác để tiếp tục hầu hạ con thôi hả? Con cứ ngoan ngoãn ở nhà cho ba đi!”.

Gia Ngộ thật sự có chút chán nản buồn bực. Thật vất vả lắm mới được ở bên nhau chưa được bao lâu thì giờ lại sắp phải xa cách nhau đến hai năm trời ròng rã, cô sợ chính mình sẽ không chịu đựng nổi được.

“…Mẹ ơi.”.

“Ơi.” Gia Ngộ theo phản xạ tự nhiên mà đáp lại. Trứu Trứu bây giờ đã được sáu tháng tuổi rồi, cũng đã biết nói được một chút rồi—— Chỉ một chữ duy nhất, đó chính là “Mẹ”. Nhìn Trứu Trứu đang bi bô gọi mình, tâm trạng Gia Ngộ cũng khá hơn được một chút.

Hôm nay thời tiết thật là oi bức khó chịu. Cô dùng chiếc khăn ẩm lau mặt cho Trứu Trứu, rồi ôm lấy cu cậu béo lùn chắc nịch này đi xuống dưới nhà. Từ xa nhìn tới giống như đang ôm một quả cầu tuyết trắng muốt vậy. Mục Phách vừa mới đem thùng pháo hoa mang vào trong sân xong, anh phủi phủi hai bàn tay mình, trông thấy hai mẹ con đang đứng cách đó không xa, liền gọi lớn tiếng: “Hai mẹ con đứng ở đó chờ anh một chút nhé, một lát nữa anh liền đi qua ngay.”.

“Ừm.” Gia Ngộ vừa nói vừa chỉnh lại chiếc mũ len nhỏ trên đầu Trứu Trứu cho ngay ngắn lại. Ăn Tết năm nay, cả nhà ba người bọn họ cùng với Văn Trọng quyết định về căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô để ăn Tết. Chủ yếu là vì muốn được bắn pháo hoa cho có không khí.

Mục Phách quay người lại châm ngòi nổ cho quả pháo hoa đầu tiên, tia lửa sáng trắng lóe lên một đường dài. Anh vội vàng chạy về phía Gia Ngộ và Trứu Trứu, vừa mới đứng vững lại bên cạnh hai người thì quả pháo hoa thứ nhất đã nổ tung rực rỡ trên bầu trời đêm. Trứu Trứu đang được đeo bịt tai chống ồn, một đôi mắt to tròn mở lớn như hai quả nho đen láy. Pháo hoa nở rộ trên cao, bé liền giơ bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình lên nắm lấy, miệng không khép lại được, giống như đang cười khúc khích, lại giống như đang bi bô nói chuyện gì đó, đặc biệt đáng yêu vô cùng.

Mục Phách vòng tay ôm lấy eo Gia Ngộ từ phía sau, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh cuồn cuộn truyền tới. Gia Ngộ thậm chí có thể cảm nhận được nụ hôn rất nhẹ nhàng mà anh vừa dành cho cô. Cô nhìn chăm chú lên bầu trời đêm không chớp mắt, những chùm pháo hoa tỏa sáng rực rỡ, lung linh huyền ảo giữa bầu trời đêm lại khiến cô kinh diễm đến mức rơi lệ lúc nào không hay. Pháo hoa lúc sáng rực rỡ, lúc lại vụt tắt trong giây lát. Giờ này khắc này lại giống như một quả dưa hấu lớn bị ai đó ném từ trên cao xuống vỡ tan tành ra, rơi xuống mặt đất thành những tia lửa đỏ nhỏ li ti. Gia Ngộ càng không thể nào khống chế được cảm xúc của mình nữa. Nỗi chua xót ban đầu giờ đây đều sắp sửa tràn ra bên ngoài rồi.

Dỗ Trứu Trứu ngủ say xong cũng đã là mười một giờ đêm rồi. Vợ chồng hai người cùng nhau trở về phòng ngủ. Cảm giác được cảm xúc của Gia Ngộ không được tốt cho lắm, Mục Phách từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô vào lòng, hỏi nhỏ: “Em đang nghĩ gì vậy?”.

Gia Ngộ xoa xoa cái mũi đang đỏ ửng của mình: “Sang năm là anh phải đi rồi.”. Cô vốn dĩ không phải là loại người đa sầu đa cảm gì cho cam. Thời gian hai năm rồi cũng sẽ rất nhanh chóng trôi qua thôi, nhưng mà chỉ là cô không thể nào bồi Mục Phách ở lại nước Y lâu dài được. Ngẫu nhiên bay qua đó thăm anh một lần, kể cả là đi thường xuyên đi chăng nữa, Văn Trọng cũng không thể nào ngăn cản được cô.

Bình luận (0)

Để lại bình luận