Chương 111

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 111

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cuộc Đối Thoại Hài Hước Của Mẹ Con và Lời Hứa Trở Về
Trứu Trứu lém lỉnh đáp lại: “Mẹ ơi, lần này mẹ đi thăm ba không có đưa Trứu Trứu đi cùng, vậy mẹ có nhớ Trứu Trứu không?”
Gia Ngộ ngạc nhiên, có chút buồn cười: “…Tất nhiên là có rồi.”
“Trên TV nói phản ứng chậm hơn bình thường, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương thì chính là đang nói dối đấy.” Tiếp tục giữ bộ mặt không hề có biểu cảm gì, Trứu Trứu nói lời thấm thía với mẹ, “Hơn nữa khi mẹ chột dạ sẽ hay sờ tai mình nữa.”
Gia Ngộ lập tức buông tay xuống, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của vành tai. Cô cúi đầu nhận lỗi: “Vậy mẹ xin lỗi con nhé, có được không?”
“Ồ, xem ra mẹ thực sự không hề nhớ Trứu Trứu rồi.” Trứu Trứu đem chiếc xe lửa đồ chơi nhét vào hộp đựng đồ, khệ nệ ôm cái hộp lên, “Con đi tìm ông ngoại chơi đây!”
“Trứu Trứu!” Trả lời Gia Ngộ chỉ là bóng dáng bé nhỏ, cô đơn đang khuất dần sau cánh cửa.
Tín hiệu bên phía Mục Phách không được tốt cho lắm, nên anh không nghe rõ được toàn bộ câu chuyện một cách hoàn chỉnh. Anh chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Trứu Trứu, vì thế liền hỏi: “Sao Trứu Trứu lại đi vậy em?”
Gia Ngộ ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Con trai anh lại bắt nạt em đấy, mỗi ngày đều biết cách vặn lại lời của em thôi! @_@”
“Bởi vì con đang ghen thay cho ba ba đấy mà.” Mục Phách cười nói.
Gia Ngộ không phục: “Em cũng biết ghen chứ bộ. Nhà cách vách mới chuyển đến có một cô bé khoảng ba, bốn tuổi gì đó đặc biệt đáng yêu luôn. Thằng bé nhà mình ngày nào cũng nhắc với em khi nào thì chị gái xinh đẹp mới đến nhà mình chơi chứ. Làm ơn đi, trong nhà mình không phải khủng long thì cũng chính là ô tô đồ chơi, chị gái xinh đẹp nhà người ta làm sao mà thích đến nhà mình chơi được chứ?”
Khi cô nói chuyện, biểu cảm trên mặt đặc biệt sinh động, dễ thương. Mục Phách vừa xem vừa cười, đề nghị: “Vậy em có thể mua cho con mấy con búp bê về chơi.”
“Con trai anh, anh còn không hiểu rõ nó hay sao? Em lúc trước mua về bao nhiêu là váy áo công chúa đáng yêu như vậy, thằng bé nhìn thấy một lần là khóc ré lên một lần, phải cất kỹ đi thì con mới chịu nín đấy. Giờ lại còn muốn mua cho con búp bê nữa, không biết con sẽ quấy khóc đến mức nào nữa đây.”
Trứu Trứu lớn lên trông rất dễ thương, không phải chỉ là đẹp trong mắt của ba mẹ bé mà thôi, mà là các cô dì hàng xóm xung quanh ai cũng đều nói vậy, điều đó càng chứng thực thêm sự dễ thương của Trứu Trứu một cách khách quan hơn. Khi bé được một tuổi rưỡi, Gia Ngộ tâm huyết dâng trào mua về cả một tủ đầy những bộ váy áo công chúa lộng lẫy cho bé. Mua về rồi còn bắt Trứu Trứu mặc thử hết bộ này đến bộ khác, cho bé mặc xong còn không quên chụp lại cả đống ảnh để làm kỷ niệm.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Trứu Trứu bắt đầu ngày càng nói nhiều hơn, còn nhỏ mà đã lém lỉnh, lại rất có chính kiến của bản thân mình. Mỗi ngày bé đều nhắc đi nhắc lại rằng bé là con trai, đặc biệt nghiêm túc mà từ chối không chịu mặc váy công chúa nữa, nói thế nào cũng không lay chuyển được. Ngày hôm đó, Gia Ngộ cực kì uể oải chán nản, cô cứ như thế mà mất đi một niềm vui lớn lao trong cuộc sống.
“Nhưng mà con sẽ vì cô bé hàng xóm kia mà hy sinh chút chuyện nhỏ đó thôi.” Mục Phách nói.
Gia Ngộ vẻ mặt hiểu rõ đáp lại: “Nếu bắt buộc phải lựa chọn một trong hai, con chắc chắn sẽ chọn từ bỏ cô bé hàng xóm kia thôi.”
Mục Phách cười lớn tiếng: “Thật vậy à!” Gia Ngộ ngồi nhìn anh cười xong, đột nhiên cảm thấy mất hứng: “Cho nên anh có thể về trước hai ngày được không hả?”
“Anh sẽ cố gắng xem sao nhé?” Anh đáp lời đầy ẩn ý.
Lấy lại tinh thần, Gia Ngộ chống cằm, nhắc nhở anh: “Chỉ còn lại có bảy miếng bánh quy thôi đấy.” Thật ra thì phải còn lại chín miếng bánh quy mới đúng, nhưng Mục Phách vẫn nghe theo lời cô mà hứa hẹn.
“Đúng vậy, bảy ngày nữa thôi, anh sẽ trở về.” Anh khẳng định chắc nịch.

Một tuần sau. Ngày kế tiếp chính là ngày cuối cùng của năm cũ, trên đường phố xe cộ đông đúc vô cùng. Gia Ngộ cảm thấy may mắn vì mình đã ra ngoài từ sớm. Cô xoa đầu Trứu Trứu dặn dò: “Một lát nữa đến sân bay, nhìn thấy ba ba rồi, Trứu Trứu còn nhớ phải nói gì không nào?”
“Hoan nghênh ba ba trở về ạ.”
“Còn gì nữa nào?”.
Trứu Trứu lại không nói tiếp nữa, bé nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại: “Mẹ ơi, về sau con không được bay lên trời để gặp ba ba nữa sao ạ?”
“Đương nhiên rồi, ba ba của con đã trở về rồi mà, chúng ta không cần tốn thời gian bay lên trời nữa đâu…” Mấy năm nay, số lần Mục Phách trở về thăm nhà thì ít, phần nhiều là Gia Ngộ dẫn Trứu Trứu bay sang nước Y để thăm anh. Số lần đi thăm cũng không tính là ít, lại rất thường xuyên nên mỗi lần đi thăm Mục Phách, Trứu Trứu đều tỏ ra vô cùng hào hứng bởi vì bé rất thích được đi máy bay.

Bình luận

Để lại bình luận