Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Khách Và Người Nhà

Khương Phi quay lại, lúc này mới để ý giỏ anh đào mọng đỏ trên tay anh. Cô bất giác nhìn anh lâu hơn một chút, bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười, để lộ hàm răng trắng đều. Tim cô khẽ lỡ một nhịp. Giây tiếp theo, giỏ anh đào đã yên vị trong tay cô.

Bà An Mộng Như liếc con gái, sắc mặt thay đổi nhanh như chớp, chẳng nói chẳng rằng sai cô mang đi rửa.

Khương Phi câm nín.

Nhiều lúc cô tự hỏi mình có phải con ruột không nữa. Sao từ bé tới lớn, mẹ cô cứ thiên vị Lục Bách Trình ra mặt thế nhỉ?

Có lần cô ấm ức hỏi Lục Bách Trình, anh chỉ cười, bảo đó là khác biệt giữa khách với người nhà thôi. Mẹ cô sai anh làm việc mà để cô ngồi chơi thì mới là chuyện lạ.

Cô cũng tạm chấp nhận lời giải thích đó, nhưng vẫn bắt anh phải “ra tay tương trợ” mỗi khi cô bị mẹ ruột “chèn ép”. Nên lúc nghe tiếng bước chân khe khẽ sau lưng, Khương Phi chẳng lấy gì làm lạ.

Cô nghiêng người, lườm anh một cái cháy má, đẩy rổ anh đào sang cho anh rửa phụ, rồi lười biếng dựa vào tủ lạnh, quay lại câu chuyện dang dở: “Sao mẹ em lại tìm được anh hay vậy?”

Nhà cửa khu này xây cất na ná nhau, san sát cách nhau chỉ một lối đi nhỏ. Nhà họ Khương và nhà họ Lục vốn là hàng xóm láng giềng, thân thiết từ xưa. Sau nhà họ Lục dọn lên khu đô thị mới, dù vẫn giữ liên lạc nhưng cũng không còn khăng khít như trước. Lễ Tết vẫn qua lại thăm hỏi, quà cáp đôi ba câu chuyện. Nhưng hôm nay ngày thường, cớ gì bà An lại gọi Lục Bách Trình tới?

Lục Bách Trình lắc đầu, xả nước vào chậu anh đào, “Anh cũng không rõ.” Ban ngày bà gọi, anh rảnh nên nhận lời, chứ cũng chẳng hỏi kỹ làm gì.

Khương Phi nghe tiếng nước chảy róc rách, sắc mặt chợt biến đổi, cô nhìn Lục Bách Trình, hạ giọng thì thầm: “Không lẽ… mẹ em biết chuyện của chúng ta rồi?”

Lục Bách Trình ngước mắt nhìn cô. Da cô trắng mịn, mí mắt mỏng tang, đôi mắt to tròn, trong veo mà lanh lợi. Chóp mũi điểm vài nốt tàn nhang nâu nhạt mà cô hay cằn nhằn, nhưng nhìn kỹ lại thấy rất duyên. Dịch xuống chút nữa là đôi môi đỏ mọng, ươn ướt.

Anh cười khẩy, hỏi ngược lại đầy ẩn ý: “Chúng ta có chuyện gì?”

Giọng bà An Mộng Như từ phòng khách vọng vào, giục hai đứa mau rửa tay ra ăn cơm.

Khương Phi như bừng tỉnh. Ngay lúc chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, cô dùng sức đẩy Lục Bách Trình ra, lách qua người anh đi ra ngoài. Lục Bách Trình nghiêng đầu nhìn theo dáng vẻ vội vã của cô, thầm nghĩ nửa tháng không gặp, hình như cô lại gầy đi thì phải.

Ba Khương Phi, ông Khương Thực, đi công tác vắng nhà. Bữa cơm chỉ có ba người, vậy mà bà An bày vẽ cả một bàn ê hề thức ăn. Rõ ràng là có mưu tính từ trước. Trực giác mách bảo Khương Phi rằng mẹ cô có việc muốn nhờ vả Lục Bách Trình, nếu không đã chẳng bày vẽ đến mức này.

Trước kia, Lục Bách Trình ăn cơm ở nhà cô còn nhiều hơn ở nhà mình. Ba mẹ anh đều là người của công việc, tối ngày bận bịu chẳng mấy khi ở nhà, gần như “thả rông” Lục Bách Trình. Sau thấy anh thích cơm nhà cô nấu, họ ngỏ ý gửi tiền ăn cho bà An. Mẹ cô không nhận tiền, họ lại quay sang tặng quà cho cô, toàn đồ ăn vặt ngoại nhập đắt tiền. Mà cô thì, ăn ngon miệng ra phết.

“Nhiều món thế này sao ăn hết được mẹ.” Cô nói kháy.

“Có đáng bao nhiêu. Hiếm lắm Tiểu Lục mới ghé nhà ăn bữa cơm,” Bà An xới cho cô lưng chén cơm, nguýt dài, “Dạo này con ăn cỏ sống qua ngày đấy à? Gầy tong teo thế kia, gió thổi khéo bay mất bây giờ.”

Bình luận

Để lại bình luận