Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Chuyện Tuổi Tác

Khương Phi cười thành tiếng: “Gầy thật hả mẹ?”

Bà An Mộng Như bật cười, chỉ vào cô nhưng mắt lại liếc sang Lục Bách Trình: “Con xem nó kìa, cứ bảo gầy là lại khoái.”

Lục Bách Trình gật gù phụ họa: “Đúng là gầy đi thật dì ạ.”

Khương Phi lườm anh tóe lửa. Dưới gầm bàn, bắp chân thon dài của cô khẽ cọ vào đầu gối anh, không mạnh không nhẹ, một sự trêu chọc đầy ẩn ý.

Khương Phi vờ như không biết, thong thả gắp thức ăn, lại nghe mẹ cô chuyển đề tài sang mình: “Mà con đấy? Năm nay cũng hai bảy rồi chứ ít gì, sao cứ ì ra không tìm lấy một mống người yêu cho mẹ mừng? Dù có kén cá chọn canh thì cũng phải tìm người mà kén chứ, hay con tưởng mình còn son trẻ lắm hả?”

“…” Khương Phi cố tình lái sang chuyện khác, “Tự dưng mẹ nhắc tuổi con làm gì? Với lại, còn nửa năm nữa mới tới sinh nhật con mà.”

Bà An hừ lạnh: “Từ ngày con tốt nghiệp mẹ đã giục rồi, ngót nghét cũng bốn năm năm chứ ít gì, có thấy con dắt thằng nào về nhà ra mắt đâu…”

“Chẳng phải con đã bảo không muốn lấy chồng còn gì?”

Lục Bách Trình liếc nhìn cô. Khương Phi cắn đầu đũa, cười làm lành: “Giờ con chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, ở nhà phụng dưỡng ba mẹ thôi.”

Bà An chẳng hề nao núng: “Mẹ có bảo con cưới đâu, mẹ bảo con tìm người yêu cơ mà.”

“Con lạ gì mẹ nữa? Không tìm thì bắt tìm, tìm được rồi thì giục cưới, cưới xong lại giục đẻ… Mẹ lắm yêu cầu thế, con biết đường nào mà chiều? Thôi thì chặn từ gốc cho nó lành.”

“Khương Phi Phi!” Bà An cao giọng, “Con muốn chọc mẹ tức chết đúng không hả?”

Phi Phi là tên ở nhà của cô. Mỗi lần muốn răn dạy con gái, bà An lại tiếc hùi hụi sao ngày xưa không đặt tên con dài hơn chút, để lúc mắng cho nó thêm khí thế. Thành ra, mỗi lần bà gọi “Khương Phi Phi” là biết ngay bà đang giận sôi máu.

Bà chì chiết: “Đã bảo đừng có đâm đầu vào cái nghề luật sư ly hôn đấy rồi mà không nghe. Phá nhà người ta lắm vào, thể nào cũng tự làm đứt duyên mình.”

Khương Phi thấy oan ức vô cùng: “Người ta muốn bỏ nhau mới tìm đến con chứ bộ? Liên quan gì con? Nói cho đúng thì, nghề của con là giúp họ chia tay trong êm đẹp, đỡ phải xấu mặt nhìn nhau thôi.”

Thái độ cô ngang bướng, lửa giận của bà An càng bùng lên. Nếu không có Lục Bách Trình ngồi đó, khéo bà đã ném cả bát đũa rồi.

Lục Bách Trình quen xem cảnh mẹ con họ đấu khẩu từ bé, chẳng lấy làm lạ, ngược lại còn thấy thân thuộc như thuở hai nhà còn sát vách. Khương Phi tính tình ương ngạnh từ nhỏ, chẳng chịu nhường ai, ăn nói với mẹ cứ oang oang như thế. Lần đầu nghe có thể thấy chói tai, nhưng quen rồi lại thấy là chuyện thường ngày ở huyện.

Anh lẳng lặng bóc con tôm nõn nà đặt vào bát cô, nhỏ giọng nhắc: “Phi Phi, bớt lời đi.”

Khương Phi xụ mặt không cãi nữa, cúi đầu ăn tôm, trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào.

Lúc này bà An mới sực nhớ ra mục đích chính mời Lục Bách Trình đến nhà hôm nay. Bà vội điều chỉnh lại thái độ, tươi cười gắp thức ăn cho anh: “Tiểu Lục này, hai đứa chơi với nhau từ bé, con nói dì nghe xem, con bé Phi Phi nhà dì nó thích kiểu người thế nào?”

Khương Phi cau mày định phản đối: “Mẹ…”

“Không nói chuyện với con.” Bà An tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Lục Bách Trình.

Lục Bách Trình đặt đũa xuống, rút giấy ăn lau miệng, từ tốn đáp: “Chuyện này còn phải xem ý Phi Phi thế nào. Tình cảm khó nói lắm dì ạ, gặp đúng người rồi thì tiêu chuẩn nào cũng thành vô nghĩa cả thôi.”

“Ừ, con nói phải, nó khó chiều thật đấy.” Bà An hạ giọng, tỏ vẻ thân tình, “Vậy chỗ con có mối nào tốt không? Con bé Phi Phi giờ chẳng giao du mấy nên cũng khó tìm người hợp ý. Tuổi tác hai đứa cũng sàn sàn nhau, bạn của con chắc cũng dễ nói chuyện với nó hơn…”

Bình luận

Để lại bình luận