Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Nơi Chốn Quen Thuộc

Khương Phi giả lả: “Chẳng phải anh bảo còn có việc sao?”

“Không nói thế sao cứu em ra khỏi nhà được.”

“Chà chà, dám lừa cả mẹ em cơ đấy. Hôm nào em phải mách tội anh mới được.”

Lục Bách Trình lờ đi, nói: “Không lạnh à? Xích lại gần đây chút đi.”

Vừa hay đi qua đoạn đường tối om. Khương Phi hừ lạnh: “Sợ tối thì cứ nói thẳng, em có cười anh đâu mà lo.”

Thuở bé Lục Bách Trình mắc chứng quáng gà, sau này khỏi bệnh nhưng nỗi ám ảnh bóng tối vẫn còn đó. Đi đâu cũng phải đèn đuốc sáng trưng. Anh che giấu giỏi nên chẳng mấy ai biết. Ngày xưa đi học về muộn, toàn là Khương Phi lẽo đẽo đi cùng anh qua những đoạn đường tối.

Cuối cùng, hai người về căn hộ của Lục Bách Trình.

Cuối tuần này Khương Phi rảnh rang, nhưng Lục Bách Trình thì bận tối mắt. Cả năm chẳng có lấy ngày nghỉ đúng nghĩa, điện thoại lúc nào cũng kè kè bên mình, kể cả số riêng. Sáng mai còn có cuộc họp quan trọng. Vốn cô đã thấy mình bận lắm rồi, nhưng so với Lục Bách Trình thì đúng là còn kém xa. Làm chủ thì ai cũng vậy cả. Khương Phi từng hỏi anh có tiếc không, vì ước mơ thuở trước của anh là làm kiến trúc sư, hồi đại học cũng theo ngành kiến trúc. Anh bảo không tiếc.

Không được tự tay vẽ vời thì đi quản lý đám kiến trúc sư cũng có khác gì nhau.

Khương Phi thấy anh chỉ mạnh miệng. Đời người mấy ai được muốn gì làm nấy.

Chỗ Lục Bách Trình đồ đạc đơn sơ. Khương Phi lấy quần áo đi tắm. Lúc ra thấy anh đang cắm cúi bên máy tính, cô cũng không làm phiền, lẳng lặng sang phòng khác sấy tóc. Sấy xong, cô ngồi khoanh chân trên thảm, mải mê lướt điện thoại đến độ có người vào phòng cũng chẳng hay.

“Xem gì mà chăm chú thế.”

Khương Phi giật mình ngẩng lên, chìa điện thoại cho anh xem cùng, “Cao Văn nhắn vào nhóm lớp kìa, bảo tháng sau muốn tụ tập một bữa.”

Cao Văn là bạn học cùng cấp ba. Hồi lớp mười hai người không chung lớp. Nhưng sau khi phân ban, cả anh và cô đều chọn khối tự nhiên, lại thêm thứ hạng gần nhau nên cùng vào lớp chọn. Mà cái anh Cao Văn này, từ hồi đi học đã máu mê hội hè đình đám. Mười năm trôi qua xem ra tính nết vẫn vậy.

Lục Bách Trình lướt nhanh qua đoạn chat. Phần lớn bạn cũ vẫn ở lại Cừ Dương, muốn tụ tập cũng chẳng khó, chỉ cần có người đứng ra hô hào. Nhưng xem chừng số người hưởng ứng cũng không đông lắm. Anh chẳng mấy hứng thú, trả điện thoại cho Khương Phi, hỏi: “Em muốn đi à?”

“Thì đi thôi, góp vui một chút, xem mọi người thay đổi thế nào.”

Lục Bách Trình ừ hử, chẳng nói đi hay không.

Khương Phi duỗi chân dài, khều khều vào chân anh, “Anh xong việc rồi hả?”

Anh ngước mắt lên, lùi người lại một chút: “Chẳng phải em đang ‘đến ngày’ sao? Đừng có chọc anh.” Lúc nãy anh có liếc thấy đồ cô thay ra trong nhà tắm.

“Hơn hai mươi ngày không gặp, thái độ của anh chán thế.”

Lục Bách Trình nhếch môi cười khẩy rồi bỏ đi tắm. Kết quả là lúc hai người lên giường, đắp chăn ấm áp, Khương Phi lại chẳng chịu nằm yên, cả người trườn lên nằm sấp trên người anh.

Cô làm bộ làm tịch như “lạy ông tôi ở bụi này” (nguyên văn: thử địa vô ngân tam bá lạng), rên rỉ: “Ấm quá đi, ấm quá đi.”

Thử địa vô ngân tam bá lạng: Ở đây không có chôn ba trăm lạng bạc. Câu thành ngữ kể chuyện một người tên Dương Tam chôn bạc dưới đất, cắm biển ghi “Ở đây không có chôn 300 lạng bạc” để đánh lừa người khác. Nhưng người hàng xóm Vương Nhị đào mất bạc, lại để lại biển “Vương Nhị nhà bên không trộm bạc.” Ý chỉ hành động vụng về, giấu đầu hở đuôi.

Bình luận

Để lại bình luận